Mọi người khi thấy Bách Lý Hồng Trang thản nhiên xem kịch như vậy, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thực lực của đám tay sai của Tạ Hồng Lãng không hề yếu, nhưng nữ tử này lại dường như không cảm thấy bất kỳ nguy hiểm nào, thật quá kỳ lạ.
Liễu Tuyết Dung nhìn bộ dạng tự phụ của Bách Lý Hồng Trang, trong lòng cười lạnh.
Rồng mạnh không áp được rắn đất, cho dù thực lực của hai người này rất mạnh, nhưng dám đắc tội với Tạ gia và Liễu gia ở Nguyên Võ thành, đó chính là tìm chết!
Nàng muốn xem người phụ nữ này có thể đắc ý được bao lâu. Chờ đến khi người đàn ông kia bị đánh bại, e rằng người phụ nữ này sẽ phải khóc lóc cầu xin họ.
Ánh mắt của Tạ Hồng Lãng thì lại trực tiếp dừng trên ba con yêu thú, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, như thể đã nắm chắc phần thắng.
"Tuyết Dung muội muội, muội thích con yêu thú nào?" Tạ Hồng Lãng cười hỏi.
Nghe vậy, trong mắt Liễu Tuyết Dung cũng lóe lên ý cười, lập tức nhìn về phía ba con yêu thú. Lúc này nàng mới phát hiện ra hai con yêu thú một đen một trắng kia ngoài màu sắc khác nhau ra thì trông giống hệt nhau.
Con yêu thú màu trắng còn lại thì có chút khác biệt, nhưng đều có thân hình lông xù, rất đáng yêu.
"Cả ba con yêu thú đều rất đáng yêu, nhất thời ta cũng không biết chọn con nào."
Liễu Tuyết Dung có vẻ do dự, nàng chỉ muốn tìm một con yêu thú đáng yêu, ba con này thật khó để lựa chọn.
Thấy Liễu Tuyết Dung không biết phải làm sao, Tạ Hồng Lãng cũng cười nhạt: "Không vội, lát nữa ba con yêu thú này đều tặng cho muội, muội cứ từ từ chọn."
"Tạ đại ca, huynh đối với ta thật tốt!"
Khóe mắt đuôi mày của Liễu Tuyết Dung đều tràn ngập niềm vui. Tạ Hồng Lãng đối tốt với nàng như vậy, lại còn trước mặt mọi người, nàng cảm thấy mình càng có thể diện.
"Hai tên ngốc này!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Sư bất mãn nhìn Tạ Hồng Lãng và Liễu Tuyết Dung. Còn chưa động thủ mà hai người đã bàn tính kết quả, vui mừng hơi sớm rồi đấy!
"Ả đàn bà này cũng không xem lại thiên phú của mình là gì mà cũng muốn khế ước với chúng ta, cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!"
Tiểu Hắc cũng khó chịu lên tiếng. Nó và Tiểu Bạch là tồn tại thế nào, ngoài chủ nhân ra, chúng nó chẳng coi ai ra gì!
"Ngu xuẩn!"
Tiểu Bạch nói chuyện trước nay luôn đơn giản, lúc này chỉ đưa ra một đánh giá mà nó cho là rất phù hợp.
Xung đột bùng nổ trong chớp mắt. Đám tay sai của Tạ Hồng Lãng sau khi nghe mệnh lệnh liền lập tức rút vũ khí, hung hăng xông về phía Đế Bắc Thần.
Theo họ, dù Đế Bắc Thần trông rất bất phàm, nhưng với tuổi tác của chàng, thực lực chắc chắn cũng không thể mạnh đến đâu.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Chỉ có thể nói Đế Bắc Thần quá ngu ngốc, đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội với Tạ thiếu gia!
Thế nhưng, ngay khi đám tay sai tấn công Đế Bắc Thần, chàng lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, như thể người họ muốn g.i.ế.c không phải là mình, chàng chỉ đang xem một vở kịch không liên quan.
Đột nhiên, tay phải của Đế Bắc Thần đập mạnh xuống bàn, đôi đũa nhanh chóng bật lên không trung. Nguyên lực trong cơ thể chàng lập tức tuôn ra, đôi đũa tre như vũ khí bay nhanh về phía đám tay sai!
Bịch!
Bịch bịch bịch!
Từng tiếng vật nặng rơi xuống vang lên, cả tửu lầu chìm vào im lặng, đến cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đám người vây xem bất giác nín thở, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Chuyện này thật quá kinh khủng!
Tạ Hồng Lãng và Liễu Tuyết Dung, vốn đang cười tươi, lúc này cũng hoàn toàn sững sờ, không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, không thể tin được đây là sự thật.