Miệng Quạ Trời Sinh

Chương 4



Nói xong bà ta bế thốc em trai lên chạy đi, đến cả dép cũng rơi một chiếc, trông thật thảm hại.

 

Chị tôi ôm tôi, khóc nức nở: "Xin lỗi Tiểu Cúc, xin lỗi em."

 

Tôi biết, chị tôi luôn còn hy vọng vào mẹ.

 

Tôi biết, chị tôi sợ tôi đi theo chị ấy chỉ có khổ.

 

Nhưng tôi không sợ, tôi đặc biệt đến chuyến này chẳng phải là vì chị tôi sao.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

7

 

Cơ hội kiếm tiền ở thành phố vẫn nhiều, hai chị em tôi dùng số tiền tích cóp trước đây dựng một sạp nhỏ bán đồ ăn vặt trộn.

 

Việc này kiếm nhanh hơn và nhiều hơn so với việc chúng tôi ngày ngày hái thuốc đào rau trên núi.

 

"Tiểu Cúc, ngày mai em ngủ nướng một giấc cho ngon, đọc sách nhiều vào, chị tự đi bán hàng!"

 

Chị trộn xong gia vị bỏ vào cái vại lớn, khuôn mặt sau khi đếm tiền tràn đầy ý cười.

 

Ngày mai là sinh nhật tôi, tôi biết chị tôi muốn tôi nghỉ ngơi một ngày cho tốt.

 

Đêm mây tan trăng sáng, chị tôi ôm tôi rúc vào chiếc giường nhỏ trong phòng trọ: "Thời gian trôi nhanh thật đấy Tiểu Cúc! Đợi chị dành dụm thêm hai năm nữa là có thể đưa em đi học rồi, đến lúc đó một mình chị kiếm tiền cũng nuôi nổi em!"

 

Tôi không nói gì, dụi đầu vào cằm chị mấy cái, mái tóc khô ráp cọ vào làm chị tôi ngứa ngáy.

 

"Như con mèo nhỏ ấy!"

 

Chị tôi cười khẽ giữ tôi lại: "Tiểu Cúc phải nói nhiều hơn. Đi học tốt, có thể học được bản lĩnh!"

 

Chị tôi vuốt tóc tôi: "Trước khi em ra đời chị luôn thích ra góc trường nghe lỏm. Trong làng chỉ có một cô giáo, chị nhớ cô ấy từng nói kiến thức thay đổi vận mệnh. Chị nhìn dáng vẻ cô ấy, nghĩ nếu mình có được ngày đó thì tốt biết bao! Chị cũng muốn biết chữ, đọc sách!"

 

"Lúc đó cùng chị ngồi xổm ở góc tường nghe lỏm còn có một con mèo nhỏ, ha ha ha! Toàn thân đen, mấy lần chị không nhìn thấy nó. Vẫn là có một lần nó bị cái khám thờ bên cạnh rơi trúng, đau quá kêu lên chị mới thấy! Tiếc là sau này không thấy nó nữa!"

 

"Cho nên Tiểu Cúc, nếu bị ai bắt nạt hay chỗ nào đau phải nói với chị nhé! Đừng chịu đựng một mình, chị chỉ có em thôi! Biết không..."

 

Đáp lại chị tôi chỉ có tiếng gừ gừ liên tục của tôi.

 

Trong mơ màng một bàn tay quen thuộc ấm áp nhẹ nhàng vỗ về tôi, giấc mơ ngọt ngào.

 

Sáng sớm hôm sau, chị tôi đã đi bán hàng. Trên bàn còn để lại một quyển "Bách Tự Phổ" sờn cũ.

 

Chiều tối chị tôi tan làm về mang theo một chiếc bánh gato nhỏ: "Mau đến ăn bánh gato đi Tiểu Cúc!"

 

Chiếc bánh gato nhỏ trên bàn, ánh nến lung linh, chiếu rọi đôi mắt sáng ngời của chị. Tôi lặng lẽ ước nguyện: Mong sau này chị tôi thuận lợi bình an, có người yêu thương che chở!

 

Thổi nến xong tôi đưa tay bật đèn, chị tôi ngăn tôi lại: "Trăng sáng thế này, tiết kiệm chút tiền điện!"

 

Hai chị em tôi thưởng thức chiếc bánh ngọt ngào, mơ ước về một tương lai tươi đẹp.

 

Nhưng không ngờ, ngày hôm sau đã có rắc rối tìm đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Hôm qua bảo mày cút đi rồi, còn dám đến đây bày sạp!"

 

Chị tôi nhìn hai tên lưu manh nhỏ, nhất thời hoảng hốt. Tránh tôi ra vội vàng kéo chúng sang một bên.

 

"Hai anh thông cảm, tôi đây có chút tiền các anh cầm lấy trước, tôi cũng chỉ buôn bán nhỏ, không bày sạp ở đây thật sự không kiếm được bao nhiêu, các anh làm ơn! Cũng đừng dọa em gái tôi!"

 

Lúc này mới bừng tỉnh, trách sao hôm qua chị tôi lại đi bán hàng một mình.

 

Hai tên đó giơ nắm đ.ấ.m lên: "Hôm qua tát mày chưa đủ hay sao mà còn dám mặc cả với tao!"

 

Lúc này tôi mới phát hiện má chị tôi bị tóc che đi, lại đỏ lại sưng.

 

Cơn giận dữ dâng trào lạ thường, tim tôi đập loạn xạ không kiểm soát được: "Các người dám động vào chị tôi thử xem!"

 

Lâu lắm rồi tôi không lên tiếng, giọng nói khàn đặc khó nghe khiến hai tên kia giật mình.

 

"Hứ, cái con sao chổi mày còn dám đến đây! Bọn tao tát con ranh hèn hạ này còn chưa đã tay, vừa hay mỗi thằng một cái!"

 

Trong chớp mắt gió nổi mây vần, trời dường như sắp mưa.

 

"Không nộp phí bảo kê thì sau này đừng bén mảng đến con phố này, nếu không tao gặp mày lần nào đánh chúng mày lần đó!"

 

Tên lưu manh trừng mắt nhìn tôi hung tợn, tôi lắc đầu: "Sau này không cần thu phí bảo kê hai người cũng có cơm ăn no, đừng nhòm ngó nhà tôi, nếu không..."

 

Một tia sét xẹt xuống, tiếng ầm ầm vang lên theo gió lớn.

 

Trong tích tắc, tấm biển hiệu lung lay sắp đổ trong ngõ rơi xuống, không lệch một ly đè trúng hai anh em đang xông về phía chúng tôi.

 

Chúng lập tức tiếng kêu la thảm thiết, không ngừng rên rỉ đau đớn.

 

Chị vội vàng che mắt tôi lại, sợ cảnh tượng m.á.u me kinh hoàng làm tôi sợ hãi.

 

8

 

Cảnh sát trật tự và cảnh sát đều đến. Chị tôi lo lắng kể lại mọi chuyện.

 

Gần đây bọn chúng thường xuyên đến sạp hàng quấy rối như thế nào, lại còn đánh mắng chị tôi ra sao, và cả chuyện vừa rồi khi trời nổi giông gió lớn, biển hiệu cửa hàng bất ngờ rơi xuống thế nào.

 

Một cảnh sát nói: "Thật là quả báo, hai đứa này không chịu học hành suốt ngày lêu lổng bên ngoài! Không cướp tiền thì cũng quấy rối người khác! Nếu không phải trẻ vị thành niên chúng tôi đã tóm cổ chúng nó lâu rồi! Vẫn chưa tìm được cách xử lý! Lần này thì hay rồi, vừa nghe bệnh viện nói chân hai đứa nó bị đè nát có lẽ không giữ được, sau này chắc phải nằm xe lăn cả đời!"

 

Chị tôi lo lắng nói: "Trẻ con hư hỏng còn dạy lại được, lần này chân không còn thì làm sao bây giờ!"

 

Cảnh sát trẻ tuổi cười nói: "Cô ngốc này còn lo cho người khác! Có những kẻ từ trong xương đã hư hỏng rồi, không thay đổi được đâu!"

 

Tôi rất tán thành, lại nghe anh ta nói: "Nhưng cô cũng đừng lo, ông chủ cửa hàng có cái biển hiệu rơi xuống kia đã bồi thường cho hai đứa nó một khoản tiền lớn, hai đứa này ở nhà nằm cũng không c.h.ế.t đói được, đỡ phải ra ngoài gây họa cho các cô!"

 

Tôi cười, ông chủ cửa hàng đó tôi quen. Trước đó tôi và chị tôi muốn thuê một cửa hàng, ông ta còn trêu ghẹo chị tôi.

 

Lần này thì hay rồi, tôi xem ông ta nói mình có nhiều tiền, bây giờ còn lại được bao nhiêu!