Cái miệng muốn mắng tôi cuối cùng vẫn không dám há ra: "Coi như mày giỏi! Nếu mày dám nguyền rủa Thành Long của tao, tao sẽ cùng mày đồng quy vu tận! Mày cứ chờ đấy!"
Nói xong bà ta lầm lủi bỏ đi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
14
Năm thứ hai sau khi chị tôi kết hôn, chị tôi có thai, chị ấy hạnh phúc nói với tôi: "Tiểu Cúc, có em gái bảo vệ chị. Còn có cả nhà anh Cương đối xử tốt với chị nữa, sao chị lại may mắn đến vậy?"
Tôi cười vén tóc cho chị: "Người tốt có báo đáp tốt! Gieo nhân lành ắt gặt quả ngọt! Chị cứ yên tâm hưởng phúc đi."
Cả nhà Lý Cương đối xử với chị rất tốt, mẹ chồng chị ấy coi chị như con gái ruột.
Đồ cưới của chị tôi đều do mẹ chồng tự tay chuẩn bị, sau khi cưới càng thân thiết như mẹ con, chưa từng cãi vã một lần.
Mỗi lần nhìn thấy những vết sẹo trên người chị tôi, bà đều xót xa rơi nước mắt: "Cô gái tốt như vậy, từ nhỏ sao lại khổ thế này?"
Hai năm nay Hùng Tiểu Phương cũng không rảnh rỗi đến quấy rầy chúng tôi, sau khi Ngưu Thành Long lên cấp hai càng thêm ngang ngược ngỗ ngược, không ai quản được.
Lý Cương ở đồn cảnh sát thường xuyên gặp mặt nó, hôm thì trốn học đi trộm bình ắc quy, hôm thì tụ tập đánh nhau.
Mấy năm nay, Hùng Tiểu Phương già đi nhanh chóng, không chỉ con trai không nghe lời, số tiền tiết kiệm của bà ta cũng bị con trai phá gần hết.
Đứa con đầu lòng của chị tôi là một bé gái, dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn!
Hôm đó sau khi sinh con xong, chị tôi vừa lo lắng vừa cẩn thận: "Là con gái, em nói xem có khi nào anh Cương không vui không?"
Tôi lắc đầu: "Yên tâm đi, vừa nãy còn nổi nóng với y tá vì bế con không cẩn thận đấy! Đúng chuẩn cuồng con gái rồi!"
Lý Cương nói con gái tốt, biết thương người! Con trai có gì đâu mà hiếm!
Anh ấy nhẹ nhàng hôn lên trán chị tôi: "Vất vả cho bà xã rồi! Tên anh nghĩ xong rồi! Con gái chúng ta như trân như bảo, gọi là Lý Trân Bảo nhé!"
Gân xanh trên trán tôi lại nổi lên như hồi nghe cái tên Ngưu Cúc Hoa năm xưa.
Hai vợ chồng này…
Chị ltôi ại cười rạng rỡ, liên tục đáp: "Vâng ạ! Con gái cũng là bảo bối!"
Tôi nghĩ, vết thương rỉ m.á.u bao năm trong tim chị tôi cũng đang dần lành lại dưới sự dịu dàng của thời gian.
Từ khi sinh con chị tôi bận rộn không xuể, tôi tiện tay quản luôn việc buôn bán trong cửa hàng.
Chị tôi đưa hết số tiền dành dụm được trước đó trong cửa hàng cho tôi đi học thêm, bảo tôi cố gắng sau này thi lấy bằng đại học tại chức.
Tôi thẳng thừng từ chối: "Nhìn sách là em buồn ngủ, nghe giảng là đầu em căng như búa bổ! Sách này em không đọc nổi, chị đọc đi!"
Thế là chị phát huy tinh thần nghe lỏm ở góc trường năm xưa, ngày ngày đúng giờ đi học đọc sách, ra sức học hành.
Cả nhà Lý Cương không một lời oán thán, mẹ chồng giúp trông con, chồng lo việc nhà, tôi quản lý việc làm ăn bên ngoài.
Ba năm sau tin vui liên tiếp đến, chị tôi không chỉ tự học lấy bằng đại học tại chức, mà trong bụng lại có thêm một thiên thần nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
15
Ngưu Thành Long cũng trưởng thành, số lần đến đồn cảnh sát nhiều không đếm xuể, không một ai trong đồn không biết mặt nó.
Khi nó và Hùng Tiểu Phương thân mật với anh rể, những cảnh sát khác đều không để ý, trong lòng sớm rõ hai mẹ con này là loại người gì.
Gần đây nhân viên cửa hàng nói với tôi có người lén lút lảng vảng trước cửa, tôi xem camera giám sát mới phát hiện mẹ sau khi biết chị mang thai đứa thứ hai lại tìm đến.
May mà họ không biết chị tôi bây giờ yên tâm ra ngoài học hành, nếu không nhất định lại gây ra trời long đất lở.
"Sao lại là mayf? Đại Mai đâu, tao muốn gặp Đại Mai!"
Hùng Tiểu Phương đẩy tôi đang chắn ngoài cửa ra, lớn tiếng quát: "Đại Mai, Đại Mai, con có đó không? Mẹ tìm con cứu mạng đây! Con không thể bỏ mặc mẹ được!"
Ông chủ tiệm mì đối diện vừa vo xong mẻ mì, một chậu nước bẩn đổ trúng phóc người Hùng Tiểu Phương.
"Ôi xin lỗi, thật không thấy! Ở đây còn đứng một... người nữa!"
Ông chủ thân thiết với chúng tôi nháy mắt với tôi, "cạch" một tiếng đóng cửa tiệm lại.
Hùng Tiểu Phương tức giận đến phát điên, chửi rủa như đàn bà chanh chua nửa tiếng đồng hồ, đến khi gió thu thổi qua hắt hơi một cái mới thôi.
"Đủ chưa? Bà cứ đứng phơi sương thế này có khi lại cảm lạnh đấy! Thời buổi này, cảm lạnh biết đâu cũng c.h.ế.t người!"
"Mày... mày sao lại độc ác như vậy! Hở ra là nguyền rủa mẹ chết!"
Hùng Tiểu Phương nghe lời thầy bói và những lời đồn trước đây trong làng, rõ ràng có chút sợ cái miệng của tôi.
Tôi toe toét miệng: "Bà mới không phải mẹ tôi đâu! Mụ già c.h.ế.t tiệt!"
"Mày cái đồ con bất hiếu! Đến mẹ cũng không nhận!"
Hùng Tiểu Phương giận dữ: "Đều tại cái miệng thối của mày, em trai mày thích đàn ông có phải là do mày nguyền rủa không! Muốn nhà tao tuyệt tự hả!"
Tôi cười đến không đứng thẳng được, từ chối nhận tội: "Đó là con trai bà, tự bà đi mà lo! Năm xưa bà châm kim vào miệng tôi, bảo tôi giúp bà gọi ra thằng con trai! Bà cứ nói xem, nó có phải là giống đực không?"
"Mày mau há miệng ra cho tao, bảo em trai mày đi đúng đường đi!"
Tôi lắc đầu: "Cái miệng này của tôi còn chưa được khai quang, biết đâu là do bà châm hỏng rồi! Lời nói ra không bảo hành, bà cứ chờ con trai bà sinh cháu cho bà đi! Tôi xem cái lỗ hậu môn của nó sinh kiểu gì!"
"Tao xé nát cái miệng mày!" Bà ta xông tới, tôi thẳng tay tát một cái.
"Bốp!"
Đón lấy ánh mắt khó tin của bà ta, tôi lại nhanh chóng tát thêm một cái nữa.
"Bốp!"
Lần này bà ta không còn tay để túm tôi nữa, hai tay đều ôm mặt.