Miểu Miểu Đáng Yêu Của Ta

Chương 15



Tả Đô sắc mặt tái xanh, nghiến răng:

“Ngụy Phỉ, ngươi là kẻ hỗn xược! Nếu không có ta, ngươi làm sao có được ngôi vị Thái tử. Văn Đình đối với ngươi một lòng chân thành, vậy mà ngươi lại muốn đưa con bé vào chỗ chết.”

Máu nhỏ giọt từ tay Ngụy Phỉ, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười khinh miệt.

“Tả tướng, chớ quên rằng chính con gái ngài ép gả cho ta, ta chẳng qua chỉ là thuận theo ý tốt mà thôi.

“Huống hồ, nếu không có ngài, làm sao ta biết được bệnh tình của phụ hoàng, làm sao có thể ‘hiếu thuận’ mà dâng lên phụ hoàng những loại bổ phẩm kia…”

Thời Bạch đứng bên cửa, nét mặt nghiêng nghiêng rõ ràng như được chạm khắc, giọng nói ôn hòa nhưng mang theo sát khí lạnh lẽo:

“Ngụy Phỉ, trước khi Tả tướng đến đây đã nói rõ mọi chuyện với bệ hạ. Nếu không bị ngươi lợi dụng lòng hiếu thuận mà tiết lộ hành tung của bệ hạ, làm sao ngươi có cơ hội hối lộ ngự y, lén hạ độc bệ hạ.”

Tả Đô thở dài nặng nề:

“Lão phu thật hổ thẹn với bệ hạ. Ta đã đệ đơn từ quan và giao hết bằng chứng về những việc ngươi đã làm.”

Nghe đến đây, sắc mặt Ngụy Phỉ dần sa sầm, hắn rút mũi tên khỏi tay, nhưng ngay sau đó bị thị vệ khống chế.

10

Mười ngày sau.

Ta ngồi trong phủ Thời Bạch, lo lắng chờ đợi tin tức.

Điều duy nhất ta sợ là Ngụy Phỉ còn chiêu trò ẩn giấu, hoặc khi đứng trước bệ hạ lại dùng lời lẽ ngụy biện mà thoát khỏi sự trừng phạt đáng có.

Kế hoạch dẫn dụ Ngụy Phỉ lần này là do ta đề xuất với Thời Bạch. Ban đầu ngài ấy không đồng ý.

Ta thuyết phục ngài ấy suốt hai ngày, rằng nếu muốn Ngụy Phỉ tự miệng thừa nhận tội lỗi, chỉ có ta mới làm được.

Chỉ cần trong lòng hắn còn oán hận, hắn tuyệt đối không để ta ở bên Thời Bạch yên ổn.

Thời Bạch đã lập kế hoạch chu toàn. Khi Ngụy Phỉ xuất hiện trong tiệm, một nhóm người khác đã âm thầm đột nhập phủ của hắn, lấy được những mật thư quan trọng.

Những mật thư ấy ghi lại tên của các đại thần trong triều có liên kết với Ngụy Phỉ.

Về sau, Thời Bạch nói với ta, những bức thư này được Ngụy Phỉ giữ lại để khống chế các đại thần.

Không ngờ rằng, đến một ngày chúng lại trở thành bằng chứng vạch trần hắn, giúp triều đình tiêu diệt toàn bộ bè cánh của hắn.

Trời đã tối, ta ngồi trong sân với tâm trạng lo lắng, Liễu Ngọc chạy hối hả vào.

“Tiểu thư, nghe nói Thái tử phi vì chuyện của Thái tử mà trách mắng Tả tướng. Nàng nói nguyện c.h.ế.t vì Ngụy Phỉ, nếu Ngụy Phỉ chết, nàng cũng không sống nữa. Tả tướng tức giận không ít, đã cấm túc nàng rồi.”

Ta nghe vậy, khẽ lắc đầu:

“Thật quá ngu ngốc. Nàng không hiểu rằng trên đời này, chỉ có cha nàng mới là người đối tốt với nàng nhất.”

Liễu Ngọc phụ họa:

“Đúng vậy, ta thấy Thái tử phi bị Thái tử hạ độc đến ngu ngốc rồi.”

Ta đang trầm ngâm, vì lời của Liễu Ngọc mà bật cười khẽ.

Liễu Ngọc nhìn ta cười, đột nhiên hai mắt sáng rực: “Tiểu thư, tiểu thư, đại nhân về rồi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com