Thời Bạch thần sắc không gợn sóng, giọng nói lạnh thêm ba phần:
“Ồ?”
“Gần đây, Ta nghe nói Thái tử phi sức khỏe suy yếu, khắp nơi dò hỏi nguyên do.
“Thái tử nên sớm hồi phủ chăm sóc Thái tử phi, tránh để Tả tướng sinh nghi…”
Thời Bạch nói xong, từ từ bước qua bên cạnh Thái tử.
Lính của Thái tử thấy là Thời Bạch, không dám vọng động, để mặc ngài ấy bế ta lên ngựa.
Thời Bạch đưa ta vào thành, vào phủ. Người của Thái tử cũng không đuổi theo.
Ngài ấy sai người chuẩn bị nước nóng cho ta tắm rửa, còn mình thì thức trắng cả đêm.
Ta không hiểu vì sao Thời Bạch lại cứu ta.
Thái tử phi là con gái độc nhất của Tả tướng, được yêu chiều hết mực.
Chẳng lẽ Thời Bạch cứu ta là để phá vỡ quan hệ giữa Thái tử và Tả tướng?
Nghĩ đến đây, ta lắc đầu.
Dù vì lý do gì, thì việc Thời Bạch cứu mạng ta ngày hôm ấy là thật.
Hôm nay lại giúp ta thoát khỏi móng vuốt của Thái tử.
Trằn trọc mãi, trời dần sáng.
Ta mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, ta trở lại làng chài, nơi cha nương ta vẫn còn đó. Cả nhà ta sống những ngày tháng không lo âu, nhưng một ngày kia lũ lớn tràn về, cha nương ta đều mất tích.
Trong mơ, ta chạy khắp nơi, khắp làng chài nhưng không tìm thấy họ.
Khi tỉnh dậy, gối đã ướt đẫm một mảng lớn.
Ta ngồi dậy, bên ngoài thoang thoảng hương thơm, bụng réo lên òng ọc.
Hôm qua Thời Bạch sắp xếp một tiểu nha hoàn tên là Liễu Ngọc, nghe thấy động tĩnh trong phòng liền đẩy cửa bước vào.
Liễu Ngọc giúp ta rửa mặt, gương mặt tròn trịa của nàng ấy khi cười rất đáng yêu:
“Tiểu thư, người ngủ đến mặt trời lên cao rồi, cá nướng của Thời tướng cũng cháy mấy con.”
“Cá nướng?” Ta ngửi thấy mùi thơm, quả nhiên là cá nướng.
“Đúng vậy, Thời tướng từ sáng sớm đã chuẩn bị, ai ngờ nướng mãi mà chẳng thấy tiểu thư dậy.”
Ta bước ra ngoài, thấy Thời Bạch trong sân cúi mắt nhìn con cá nướng trên tay, quay đầu nhàn nhạt liếc ta một cái.
“Dậy rồi thì qua đây thử xem.”
Ta ngồi xuống, cắn thử một miếng, hương vị không tệ, thịt cá tươi ngon vô cùng.