Miểu Miểu Đáng Yêu Của Ta

Chương 9



7

Hai ngày sau, Liễu Ngọc dẫn ta đến nhà bếp phía sau, nơi đây chất đầy các loại dược liệu.

“Tiểu thư, đại nhân gần đây cứ đến giờ này là phải dùng thuốc. Có người chuyên trách sắc thuốc, tiểu thư chỉ cần mang thuốc đến cho đại nhân là được.”

Ta nhìn các loại dược liệu, khẽ gật đầu.

Khi đến phòng của Thời Bạch, ngài ấy đang tập trung vào việc vẽ tranh, thần sắc vô cùng chuyên chú.

Liễu Ngọc chạm nhẹ vào tay ta, sau đó lui xuống.

Ta bưng bát thuốc đến trước mặt Thời Bạch, ngài ấy cầm lấy bát, uống cạn trong một hơi.

“Đại nhân, thuốc an thần này, vẫn là nên uống ít thôi. Thuốc dù hay đến mấy cũng có ba phần độc, nếu đêm ngủ không yên, có thể thử đốt chút hương an thần.”

Thời Bạch khẽ cười, nơi khóe môi lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt:

“Nghe Miểu Miểu, ta có một phương pháp, hiệu quả còn tốt hơn uống thuốc.”

“Phương pháp gì?”

Thời Bạch hơi nhíu mày, nói xong thì nhìn ta.

Ngài ấy bảo dạo gần đây đêm nào cũng ngủ không yên, hương an thần cũng đã dùng nhưng không hiệu quả, nên mới phải uống thuốc.

Hiện ngài ấy có một phương pháp xoa bóp, hiệu quả rất tốt, muốn ta thử giúp.

Thời Bạch nằm trên ghế mây, ta theo lời ngài ấy, tay khẽ chạm lên vầng trán trắng trẻo của ngài ấy.

Khi đầu ngón tay ta chạm vào trán  ngài ấy, thấy ngay mày ngài ấy giãn ra.

“Miểu Miểu, mạnh hơn chút nữa, ta không sợ đau.”

“Ta không sợ đau.”

Ta sững người, câu nói này dường như đã nghe ở đâu đó.

Ta tăng thêm lực, chẳng bao lâu sau, Thời Bạch liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Ta cúi xuống quan sát, hơi thở của ngài ấy đều đặn, ngủ rất nhanh.

Đây nào có vẻ gì của người mất ngủ? Chẳng lẽ phương pháp xoa bóp này thật sự hiệu quả?

Nếu đúng là vậy, sau này trở về làng chài, chẳng phải ta lại có thêm một nghề để mưu sinh sao?

Khi đó, vừa đánh cá, vừa mở một tiệm xoa bóp nhỏ, chuyên trị mất ngủ.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi mỉm cười.

Bất ngờ, Thời Bạch mở bừng mắt, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đào hoa của ngài ấy ánh lên tia sáng long lanh.

Tim ta bỗng đập nhanh, lùi lại hai bước, va phải ghế.

Ngài ấy nhanh chóng nắm lấy tay ta: “Cẩn thận.”

Ta vội rút tay về: “Đa… đa tạ đại nhân.”

Về lại phòng, ta lấy giấy ra, viết kế hoạch trở về làng chài. Những chữ không biết thì thay bằng hình vẽ.

Đường lui ta đã nghĩ xong. Để phòng Thái tử, đến lúc đó nhờ Thời Bạch nói ta vì u sầu mà chết.

Một người chết, Thái tử hẳn sẽ không phí tâm vì ta nữa.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com