Miêu Miêu Omega Xuyên Đến Thế Giới Bình Thường

Chương 1: Chương 1. Tiệc Tối



Ánh đèn trong phòng vệ sinh sáng như ban ngày.

Tiếng nước từ vòi đồng chảy róc rách vào bồn rửa mặt. Đôi tay trắng nõn như ngọc của Dụ Hữu khẽ khép lại, hứng một vốc nước mát rồi hắt lên gò má ửng đỏ. Những giọt nước trong suốt lướt qua gương mặt đẹp đẽ, rồi nhỏ từng giọt từ chiếc mũi cao thẳng.

Dụ Hữu ngẩng mặt lên, nhìn vào gương. Khuôn mặt thiếu niên trong đó đẹp như tạc, nhưng gò má lại ửng hồng một cách bất thường. Hơi thở dồn dập, cơ thể cậu dường như không còn sức lực để đứng vững.

Dòng nước lạnh chỉ làm dịu đi phần nào cơn nóng bên ngoài, nhưng sâu bên trong, nhiệt độ vẫn không ngừng dâng lên, khiến da thịt cậu nóng rát và khó chịu.

Đối với Dụ Hữu, cảm giác này quen thuộc đến lạ. Nó giống hệt những triệu chứng trước khi Omega bước vào kỳ phát tình: sốt cao, tuyến thể sưng lên, mệt mỏi và buồn ngủ…

Nhưng thế giới này rõ ràng không có Omega, vậy tại sao cậu lại có kỳ phát tình?

Kiếp trước, sau khi phân hóa thành Omega, Dụ Hữu được Hiệp hội Bảo hộ Omega nuôi dưỡng. Lớn lên, cậu bước vào giới giải trí và trở thành ảnh đế. Đêm nhận cúp, cậu không may gặp t.a.i n.ạ.n xe hơi và xuyên đến thế giới này, một nơi không có Alpha, Beta hay Omega.

Thân chủ của cậu ở đây dường như là một phiên bản khác của chính cậu. Hồi nhỏ cũng được nhận nuôi ở viện phúc lợi, lớn lên vừa làm thêm vừa học đại học ngành tâm lý học. Vô tình, cậu được người quản lý Thạch Tam Lâm phát hiện và lăng xê thành một tiểu minh tinh. Cậu vừa tròn mười tám tuổi thì bất ngờ qua đời trong bồn tắm, đúng lúc Dụ Hữu xuyên đến. Hai người trùng tên, tương đồng về tuổi tác, diện mạo và thậm chí cả quá khứ.

Tiếng gõ cửa "cộc cộc" vang lên, sau đó là giọng nói lo lắng của Thạch Tam Lâm: "Tiểu Dụ, em không sao chứ? Nhanh lên, nếu không sẽ trễ tiệc mất!"

Dụ Hữu đóng vòi nước, cố gắng chịu đựng cơn choáng váng, giọng nói khàn khàn: "Thạch ca, em không sao, ra ngay đây ạ."

Cánh cửa đóng chặt hồi lâu cuối cùng cũng mở ra. Dụ Hữu chầm chậm bước ra, dáng đi có chút chao đảo.

Thạch Tam Lâm đang cầm bộ lễ phục mượn được, nói chuyện với trợ lý, quay đầu lại nhìn Dụ Hữu thì kinh ngạc: "Trời ạ! Sao mặt em đỏ thế này? Em sốt à?"

Dụ Hữu lấp l.i.ế.m giải thích: "Chắc là hôm qua trời mưa em bị cảm lạnh thôi, có hơi sốt một chút. Không sao đâu ạ, em đã uống t.h.u.ố.c rồi."

"Uống t.h.u.ố.c là tốt rồi," Thạch Tam Lâm vội nói. "Chúng ta đến đó một lát, chào hỏi vài đạo diễn và nhà làm phim để họ có ấn tượng, rồi em về nghỉ ngơi."

Dụ Hữu ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

Thạch Tam Lâm, người quản lý ở tuổi hai mươi, có dáng người cao lớn, khuôn mặt chữ điền hiền lành, đang tận tâm lo liệu mọi việc cho cậu. Nữ trợ lý đi cùng là một cô gái trẻ, được công ty sắp xếp để phụ trách trang điểm, chụp ảnh và xử lý một số việc vặt.

Dụ Hữu đi thay bộ lễ phục mượn được của Thạch Tam Lâm. Bộ đồ không vừa vặn, rộng hơn cậu hai cỡ nên chỉ có thể dùng kẹp để cố định. Cậu ngồi trước gương trang điểm, ngửa đầu để trợ lý dặm phấn.

Với nền da đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn và các đường nét tinh xảo, cậu chỉ cần một lớp kem nền mỏng và vài nét nhấn nhá cho lông mày, đôi mắt. Cơn sốt khiến đuôi mắt cậu ửng hồng, tạo nên vẻ đẹp trong veo pha chút yếu ớt.

Khẽ cong khóe mắt, Dụ Hữu nói với giọng dịu dàng: "Cảm ơn chị."

Dù đã làm việc với nhau hai tháng, nữ trợ lý vẫn đỏ mặt như mới quen, lắp bắp: "Không... không cần cảm ơn. Kỹ thuật trang điểm của chị bình thường thôi, là Tiểu Dụ... gương mặt em quá xuất sắc..."

Dụ Hữu chưa có danh tiếng nên công ty không quá coi trọng, trợ lý cũng chỉ kiêm nhiệm việc trang điểm. Thạch Tam Lâm đứng bên cạnh gật đầu hài lòng: "Tiểu Dụ đẹp thế này, nên cười nhiều lên, đừng ủ rũ như trước nữa!"

Dụ Hữu chỉ có vài món phụ kiện để chọn, cuối cùng cậu chọn một chiếc ghim cài áo hình hoa diên vĩ.

Sau khi trang điểm xong, Thạch Tam Lâm bảo trợ lý chụp vài tấm ảnh đăng mạng xã hội, rồi dẫn Dụ Hữu xuống lầu, lái xe đến buổi tiệc bắt đầu lúc 8 giờ tối.

Trên đường đi, Thạch Tam Lâm lải nhải không ngừng: "Đêm nay phải nắm lấy cơ hội, tranh thủ làm quen với mấy đạo diễn, nhà làm phim nổi tiếng. Anh đã gửi danh sách khách mời và thông tin cho em từ một tháng trước, em đã xem hết chưa?"

Dụ Hữu đã dành một tuần để ghi nhớ tất cả tài liệu đó. Cậu gật đầu: "Em xem rồi ạ."

Thạch Tam Lâm dặn dò: "Chúng ta đến đó không cần mong có thu hoạch gì lớn, chỉ cần làm quen là được. Đừng quá căng thẳng nhé."

Dụ Hữu "vâng, vâng" hai tiếng, chẳng mấy bận tâm, cũng không thấy căng thẳng. Cậu cầm điện thoại lên, lướt xem bài đăng mới của mình.

Mười phút trước, trợ lý đã đăng một loạt chín bức ảnh, phần bình luận đã có hơn mười lượt.

> 【 Oa a Tiểu Ngư Bảo Bối, mấy tấm ngược sáng này đẹp thật, nụ cười ngọt ngào lại ngoan ngoãn, tim mẹ tan chảy rồi!! 】

> 【 Cá nhỏ chụp ảnh ngày càng giỏi, giữ vững phong độ này nhé, đăng nhiều vào, tôi thích xem! 】

> 【 Ôi, Tiểu Ngư Bảo Bối chính là một miếng bánh kem dâu tây thơm ngon mềm mại, tôi hôn hôn hôn hôn [yêu thương] 】

> 【 Có phải ảo giác không, sao hôm nay cá nhỏ nhìn đặc biệt quyến rũ thế... [máu mũi] 】



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dụ Hữu đọc bình luận, khi được khen, khóe môi cậu khẽ cong lên một cách đắc ý, chân đung đưa trong chiếc giày da nhỏ.

Đường phía trước gặp đèn đỏ, xe dừng lại. Thạch Tam Lâm chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn Dụ Hữu với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: "Mọi người khác thì không sao, nhưng có một người em phải tránh thật xa. Chúng ta không thể trêu chọc, chỉ có thể trốn."

Dụ Hữu đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu hỏi: "Thạch ca nói ai vậy ạ?"

Thạch Tam Lâm trầm giọng: "Chủ tịch của công ty chúng ta – Giang Tuân Chu."

Dụ Hữu khó hiểu: "Là sếp của chính công ty mình, cũng cần tránh xa sao ạ?"

Thạch Tam Lâm giải thích: "Em biết tập đoàn Giang gia không? Gia tộc trăm năm, kinh doanh trong nhiều lĩnh vực như bất động sản, tài chính, giải trí. Giang Tuân Chu là con trai út của Giang gia, lớn lên trong nhung lụa. Sau khi tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, anh ta về thẳng Tinh Thiên Giải Trí làm tổng tài. Em có thể tưởng tượng gia thế của anh ta rồi đấy."

Dụ Hữu hiểu ra: "Đứng trên đỉnh của kim tự tháp."

Giống như Alpha cấp S ở kiếp trước, nắm giữ quyền lực tối cao.

"Nếu chỉ vậy thì không có gì, dù sao sếp Giang cũng ở quá xa so với những nhân viên tầng đáy và nghệ sĩ nhỏ như chúng ta."

Giọng Thạch Tam Lâm ngượng nghịu: "Vấn đề là, trước em, anh đã dẫn dắt ba tiểu minh tinh, cả nam lẫn nữ, đều từng đắc tội với sếp Giang rồi..."

Dụ Hữu hơi ngước mắt lên, vẻ mặt tò mò.

"Trong một buổi tiệc thường niên của công ty, tiểu minh tinh thứ nhất anh dẫn dắt đã mua chuộc nhân viên dọn phòng để lẻn vào phòng Tổng thống của sếp Giang. Cậu ta trần truồng trốn trên giường, sau đó bị sếp Giang ném ra ngoài."

Vẻ mặt Thạch Tam Lâm đầy vẻ khổ sở: "Tiểu minh tinh thứ hai không biết nghe tin từ đâu mà biết sếp Giang và bạn bè đi du thuyền, thế là cô ta theo khách mời khác lên tàu. Cô ta còn sắp xếp truyền thông chụp ảnh, mặc bikini lao vào lòng sếp Giang. Nhưng sếp Giang đặc biệt mẫn cảm với mùi nước hoa, vừa đến gần đã hắt hơi, đẩy thẳng cô ta ra."

"Đấy còn là chuyện tốt rồi. Tiểu minh tinh thứ ba còn tuyệt hơn, chặn đầu xe sếp Giang, nói rằng mình là người xuyên không từ tương lai về, định mệnh phải ở bên anh ta. Còn nói nếu anh ta dám không để ý, sau này nhất định sẽ 'truy thê hỏa táng tràng'."

Dụ Hữu tò mò hỏi: "Sếp Giang có để ý cậu ta không?"

"Không," Thạch Tam Lâm thở dài. "Anh ta sai người đưa cậu ta đến bệnh viện, bảo bác sĩ kiểm tra xem đầu óc có vấn đề không. Quả nhiên là có vấn đề ảo tưởng tinh thần, thế là anh lại mất thêm một người."

Đèn đỏ chuyển xanh, Thạch Tam Lâm tiếp tục lái xe.

"Nói tóm lại, cả ba tiểu minh tinh đó đều bị phong sát. Họ đều là do anh dẫn dắt. Dù sau này đã chứng minh anh không liên quan, nhưng sếp Giang mỗi lần nhìn thấy anh đều không có sắc mặt tốt, cứ nghĩ bên trong chắc chắn có âm mưu của anh."

"Nhưng cũng may, 'hoàng đế muốn tru di cửu tộc cũng phải có bằng chứng thần tử tạo phản'." Thạch Tam Lâm cười ngượng: "Sếp Giang không tìm được bằng chứng thì tạm thời không thể đuổi việc anh, dù sao chị gái anh là Thạch Song, rất quan trọng với công ty."

Thạch Song, người quản lý hàng đầu của Tinh Thiên Giải Trí, được mệnh danh là "hòn đá hóa vàng" trong ngành, dẫn dắt nghệ sĩ nào cũng thành ngôi sao đình đám.

Mắt Dụ Hữu sáng lên: "Thạch ca, hóa ra anh có 'chống lưng' lợi hại thế cơ à."

Thảo nào có thể giúp cậu mượn được bộ lễ phục và phụ kiện cao cấp như vậy. Mặc dù là hàng hiệu bình thường, nhưng đối với một tiểu minh tinh vô danh như cậu, đây là một đãi ngộ hiếm có. Hóa ra là nhờ vào mối quan hệ của chị gái Thạch Tam Lâm.

"Khụ, cứ khiêm tốn thôi, nếu để lộ ra thì lại dính líu đến quan hệ thân thích, ngại lắm. Trong công ty có nhiều người còn cá xem bao giờ anh bị sa thải."

Giọng Thạch Tam Lâm đột ngột chuyển sang hùng hồn: "Nhưng anh biết, Tiểu Dụ em khác biệt! Anh nhìn em lần đầu đã biết em là đứa trẻ trung thực, không có kiểu tà tâm đi đường tắt!"

Dụ Hữu ngoan ngoãn gật đầu: "Thạch ca, em hiểu rồi. Nếu gặp sếp Giang trong tiệc, em nhất định sẽ tránh thật xa."

"Đúng, đúng, đúng! Cứ thế mà làm! Chúng ta cứ thành thật, kiên định mà vươn lên thôi! Em cứ yên tâm, Thạch ca nhất định sẽ thực hiện lời hứa ban đầu, đưa em kiếm thật nhiều tiền!"

Thạch Tam Lâm rạng rỡ, tràn đầy hy vọng về tương lai. Ba tiểu minh tinh trước chỉ là tai nạn, Dụ Hữu chắc chắn là một ngoại lệ! Hắn nhất định phải rửa sạch tội danh của mình trong công ty!

Xe đến gần khách sạn tổ chức tiệc, nhân viên đỗ xe giúp. Thạch Tam Lâm dẫn Dụ Hữu bước vào. Trước cửa khách sạn có rất nhiều phóng viên túc trực. Khi các ngôi sao lớn và đạo diễn nổi tiếng lần lượt bước vào, ánh đèn flash chớp nhoáng không ngừng.

Dụ Hữu lập tức bước vào trạng thái làm việc, ánh mắt lơ đãng lướt qua ống kính. Thiếu niên mặc lễ phục trắng tinh, vóc dáng mảnh mai, eo thon chân dài. Đôi mắt trong sáng như đá quý, mang theo nụ cười rất nhẹ, đuôi mắt và vành tai ửng đỏ, tạo nên vẻ quyến rũ khó tả.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt. Dù bộ lễ phục cậu mặc chỉ là hàng bình thường, nhưng cậu vẫn toát lên khí chất của một ngôi sao lớn, như thể đang mặc đồ thiết kế cao cấp trên sàn catwalk vậy.

Dù không quen biết Dụ Hữu, nhiều phóng viên vẫn chụp thêm vài tấm ảnh.

Thạch Tam Lâm đứng bên cạnh căng thẳng toát mồ hôi, lẩm bẩm: "Biết đêm nay có nhiều phóng viên thế này, đáng lẽ nên thuê chuyên gia trang điểm và mượn một bộ đồ hàng hiệu lớn hơn cho em..."

Dụ Hữu khẽ mỉm cười, giọng điệu tự tin: "Thạch ca, không sao, như thế này là đủ rồi."