Trợ lý Vạn đã sắp xếp quán cà phê mang đồ tiếp ứng đến đoàn phim. Trên bàn bày đầy những chiếc cốc cà phê và cốc bánh kem xếp ngay ngắn. Cốc cà phê dán hình chibi Dụ Hữu, còn cốc bánh kem thì cắm cờ nhỏ màu xanh ghi chữ "Chúc mừng đóng máy!".
Giang Minh Nghiên cầm một cốc bánh kem, vui vẻ rướn người qua: “Anh ơi! Lúc em đóng máy cũng muốn có đồ tiếp ứng như thế này! Màu chủ đạo của em là màu hồng nhé!”
Giang Tuân Chu hỏi: “Fan của em đâu, sao không thấy họ chuẩn bị?”
Giang Minh Nghiên bĩu môi: “Em và Tiểu Ngư đều mới ra mắt, làm gì có fan. Mấy cái bài đăng trên Weibo của em, ngày nào cũng có người vào mắng em già dặn, còn người giúp em bình luận đều là fan chuyên nghiệp do phòng làm việc sắp xếp.”
Giang Tuân Chu nói một cách qua loa: “Vậy thì bảo fan chuyên nghiệp chuẩn bị đồ tiếp ứng cho em, tìm trợ lý Vạn rồi lấy tiền từ tài khoản cá nhân của anh.”
Giang Minh Nghiên lên án: “Anh ơi, thái độ qua loa của anh bây giờ còn chẳng buồn diễn!”
Bên cạnh, Dụ Hữu cố nhịn cười: “Chị Minh Nghiên, chị đừng giận. Lúc chị đóng máy em sẽ chuẩn bị đồ tiếp ứng cho chị.”
Khoảng thời gian ở đoàn phim, Giang Minh Nghiên rất hay chăm sóc cậu. Trà thảo mộc, miếng dán mắt giảm mệt mỏi đều không quên chia cho cậu một phần. Chị ấy còn lôi kéo cậu để “tám” không ít chuyện trong giới, giúp cậu hiểu biết hơn về thế giới này.
“Vẫn là Bảo bối Tiểu Ngư của chúng ta tốt nhất!”
Giang Minh Nghiên vẻ mặt cảm động, khoa trương dang rộng hai tay, nhào về phía Dụ Hữu.
Giang Tuân Chu trực tiếp ấn Dụ Hữu vào lòng mình để tránh, môi mỏng mím lại, không khách sáo mà huấn: “Con gái con đứa, làm gì mà động tay động chân? Truyền ra ngoài thì ra cái thể thống gì?”
Giang Minh Nghiên chính là cố ý chọc tức Giang Tuân Chu, làm mặt quỷ: “Đồ keo kiệt!”
Mặt Giang Tuân Chu lại càng đen thêm một độ, khiến Dụ Hữu phải cố gắng lắm mới không bật cười.
Đoàn phim vẫn phải tiếp tục quay, Dụ Hữu chào tạm biệt mọi người rồi cùng Giang Tuân Chu ra khỏi trường quay.
Khu ngoại cảnh này khá hẻo lánh, lúc ra ngoài có mấy fan lẻ tẻ đang chờ ở ngoài. Nhìn thấy Dụ Hữu, họ phấn khích kéo ra biểu ngữ màu xanh trắng:
【 Bảo bối Tiểu Ngư đóng máy vui vẻ! 】
Có một cô bé lấy tay làm loa, hét lớn: “Bảo bối Tiểu Ngư, về nhà bớt chơi với đàn ông, up ảnh tự sướng nhiều vào nhé!...”
Giang Tuân Chu giật giật lông mày: “Câu ‘bớt chơi với đàn ông’ kia, sẽ không phải là nói anh đấy chứ?”
Có một người, liền có người thứ hai lấy hết dũng khí nói thẳng: “Đàn ông không đáng tin, chỉ có fan mới có thể mãi mãi ở bên cậu. Bảo bối Tiểu Ngư, cậu hãy bớt yêu đương, đóng phim nhiều vào nhé!”
Dụ Hữu cười đến chảy cả nước mắt, kéo Giang Tuân Chu cúi người cảm ơn từ xa.
Giang Tuân Chu còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngẩn cúi đầu theo cậu.
“Em sẽ up ảnh tự sướng và đóng phim thật nhiều!”
Dụ Hữu vẫy tay về phía xa: “Cảm ơn mọi người đã đến tiếp ứng!”
Địa điểm quay phim khá xa trung tâm, cậu không yên tâm khi mấy fan này ở lại đây. Cậu nhờ Thạch Tam Lâm mang cà phê và bánh kem đóng hộp riêng đến, đợi thấy họ đã lên xe gọi qua mạng đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lên xe, Dụ Hữu cầm biểu ngữ xanh trắng chúc mừng đóng máy. Cậu chụp vài tấm ảnh bằng điện thoại, thỏa mãn cất biểu ngữ đi.
Giang Tuân Chu ngồi bên cạnh, mặt vẫn còn khó coi: “Cái gì mà ‘đàn ông không đáng tin’? Anh trông không đáng tin vậy à?”
Dụ Hữu cười khúc khích: “Cũng không phải. Các fan không phải mắng anh đâu, họ muốn nhắc nhở em - yêu đương rồi cũng sẽ có ngày chia tay, phải giữ tỉnh táo, sự nghiệp quan trọng hơn chuyện yêu đương.”
Fan nói yêu đương là chuyện bình thường, đặc biệt là trong mắt fan, hoàn cảnh gia đình của hai người chênh lệch lớn như vậy, chia tay là chuyện sớm muộn. Người nghệ sĩ chi bằng tranh thủ lúc chưa chia tay mà vớt vát thêm tài nguyên.
Các fan sợ cậu tuổi còn nhỏ, không nhìn rõ được điều này.
Giang Tuân Chu suýt chút nữa thốt ra: “Em cũng nghĩ như thế à?”
Nhưng lời nói đến miệng, anh lại kịp thời dừng lại.
Anh hắng giọng, nói một cách dửng dưng: “Nói như vậy cũng không sai. Yêu đương trong giới thì nên tranh thủ tài nguyên, đừng nghĩ mấy thứ không thực tế. Tình yêu tình báo thì làm sao quan trọng bằng tiền và tài nguyên được.”
Nhưng anh cố ý…
Giang Tuân Chu liếc nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, trong lòng lại hiện lên cảm giác bất lực đó.
Thôi, tuổi còn nhỏ, nghĩ không thông cũng là chuyện thường tình. Cùng lắm thì trong thời gian hiệp ước, anh sẽ cố gắng bồi thường cho cậu.
Giang Tuân Chu giọng nói dịu đi: “Nếu đã đóng máy rồi, tối nay muốn ăn gì?”
Mắt Dụ Hữu sáng lên, cậu nhanh chóng đếm ngón tay: “Lẩu, mì gói, kem! Gà rán, xiên nướng, bún ốc!...”
“Không được.”
Giang Tuân Chu vô tình bác bỏ: “Dạo này em ăn ít quá, đột nhiên ăn mấy thứ nhiều dầu mỡ đó, dạ dày sẽ không chịu nổi đâu.”
Mặt Dụ Hữu xịu xuống ngay lập tức: “Vậy anh còn hỏi em làm gì?”
“Ừ, anh chỉ là muốn em nghĩ thôi.” Đáy mắt Giang Tuân Chu hiện lên ý cười: “Hôm nay đưa em đi ăn cái khác.”
Dụ Hữu mong chờ hỏi: “Ăn gì ạ?”
Xe chạy đến một quán lẩu cháo có tiếng.
Vì đã đặt bàn trước, sau khi xuống xe, có người phục vụ ra đón họ đi vào. Họ đi qua sảnh lớn ồn ào, vào một phòng riêng ở bên trong.
Dụ Hữu vui vẻ quét mã QR trên bàn, hào hứng nói: “Ông xã cứ gọi thoải mái! Anh đã làm đồ tiếp ứng cho em, bữa này em mời anh.”
Giang Tuân Chu nhướn mày: “Có tiền à?”
Dụ Hữu gật đầu lia lịa: “Trước khi đóng máy ba ngày, em đã nhận được khoản thù lao cuối cùng của đoàn phim. Bây giờ em có một khoản tiết kiệm nhỏ nhỏ.”
Giang Tuân Chu cười: “Được.”
Anh thật sự không khách sáo, gọi toàn hải sản đắt nhất, tổng cộng có năm chữ số.
Nguyên liệu tươi ngon từng món được mang lên bàn, cá, tôm, sò điệp lót phía dưới. Cháo trắng tinh được múc vào nồi lẩu, hầm sệt sệt, mềm nhừ trên bếp lửa nhỏ. Mùi thơm của hải sản và gạo lúa lan tỏa trong không khí, kích thích vị giác của người ta.
Bào ngư và tôm tươi được nhúng qua trong nồi cháo sôi, giữ lại tối đa vị ngọt. Thịt mềm dai, lại chấm thêm nước chấm chua cay, vị phong phú vô cùng.
Thịt bò và tàu hũ ky hút đầy nước lẩu, vừa mềm vừa béo, nước sốt tràn đầy trong khoang miệng, mang theo một chút ngọt.
Dụ Hữu chẳng kịp nói chuyện với Giang Tuân Chu, chỉ lo cắm đầu ăn.
Giang Tuân Chu ngồi đối diện, cơ bản chỉ thấy mỗi cái đầu xù xù của cậu, hai sợi tóc dựng lên vẫy qua vẫy lại.
Anh không đói lắm, ăn một lát rồi mang găng tay, chuyên tâm lột tôm bóc cua. Từng con từng con được xếp thành một ngọn đồi nhỏ trên chiếc đĩa trong tầm tay Dụ Hữu.
Lẩu cháo sôi sùng sục, bốc hơi trắng mịt.
Đũa của Dụ Hữu không ngừng nghỉ, ăn đến chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Nhưng vì dạo trước ăn quá ít, càng ăn về sau, tốc độ ăn của cậu càng chậm lại.
Khóe môi Giang Tuân Chu hơi cong, anh thong thả ung dung dùng khăn giấy lau khô từng ngón tay, hỏi: “No rồi à?”
Dụ Hữu gật đầu: “Hơi hơi rồi ạ.”
Rồi lại ảo não: “Em quên chụp ảnh rồi. Hôm nay em và chị Minh Nghiên hẹn là ăn bữa nào ngon phải chia sẻ cho chị ấy.”
Giang Tuân Chu thấy cậu chụp một tấm ảnh phần cháo còn lại, dửng dưng hỏi: “Giang Minh Nghiên không phải đang theo đuổi nam thứ của đoàn phim sao? Sau đó thế nào rồi?”
Dụ Hữu đặt điện thoại xuống, thành thật nói: “Hai người họ nói chuyện rõ ràng rồi. Nam thứ đó nói với chị ấy là không thích con gái. Chị Minh Nghiên buồn cả ngày trời ấy ạ.”
Giang Tuân Chu hỏi: “Một ngày thôi à?”
“Đúng vậy.” Dụ Hữu nói: “Chị Minh Nghiên nói nam thứ cứ mãi trốn tránh chị ấy, chị ấy đã sớm đoán ra rồi, nên buồn một ngày là xong. Chị ấy còn nói với em là đàn ông đầy ra đấy, không đáng để c.h.ế.t vì một người.”
Vì Dụ Hữu đã mua kẹo để an ủi, Giang Minh Nghiên đã cảm động đến nước mắt lưng tròng, nói rằng nếu không có Giang Tuân Chu chen ngang thì chị ấy đã theo đuổi cậu rồi. Dụ Hữu thiện chí mà giấu đi chi tiết “em gái cướp vợ của anh trai” này.
Để tránh Giang Tuân Chu hỏi thêm chi tiết, Dụ Hữu chuyển sang chủ đề khác: “Ông xã, anh không sắp xếp truyền thông đến chụp chúng ta sao?”
Giang Tuân Chu ngẩn ra: “Cái gì?”
“Anh dẫn em ra ngoài ăn cơm riêng, không phải để sắp xếp truyền thông chụp ảnh tuyên truyền sao?” Dụ Hữu nghiêng đầu: “Nhưng chúng ta từ phim trường đến đây không thấy truyền thông nào. Bây giờ chúng ta lại ngồi trong phòng riêng, làm sao truyền thông chụp được ạ?”
Sắc mặt Giang Tuân Chu hơi mất tự nhiên: “Anh... không có sắp xếp.”
Anh đến vội vàng, chỉ nhớ dặn trợ lý Vạn đặt vé và sắp xếp đồ tiếp ứng đóng máy, hoàn toàn quên mất việc thông báo cho truyền thông chụp ảnh tuyên truyền.
Dụ Hữu “hừm” một tiếng, rồi tự mình tìm ra nguyên nhân: “Phim trường bên đó khá hẻo lánh, sắp xếp truyền thông ở đó sẽ có vẻ cố ý quá.”
Giang Tuân Chu nhàn nhạt ừ một tiếng: “Anh cũng nghĩ vậy.”
Dụ Hữu nhiệt tình nói: “Không sao không sao. Vừa hay anh Thạch giúp chúng ta chụp ảnh chung. Em sẽ đăng ảnh lên tài khoản của em, được không ạ?”
Giang Tuân Chu khựng lại, không tìm được lý do từ chối: “...Cũng được.”
Vì có liên quan đến Giang Tuân Chu, Dụ Hữu tìm trợ lý xin tài khoản và mật khẩu, đăng nhập vào, tự mình soạn văn bản chúc mừng đóng máy.
Cậu đăng ảnh chụp chung với các đạo diễn, diễn viên chính khác, ảnh cà phê và bánh kem tiếp ứng, cả ảnh biểu ngữ của fan nữa. Còn ảnh chụp chung của cậu với Giang Tuân Chu thì cố ý đặt ở chính giữa chín tấm.
Vừa đăng xong, đã có mấy bình luận nhảy ra:
【 Bảo bối Tiểu Ngư của tôi sao lại gầy như thế này? Mẹ đau lòng quá ô ô ô ô 】
【 Chúc mừng đóng máy!! Mong chờ sớm được gặp nhân vật đầu tiên của Bảo bối Tiểu Ngư! 】
【 Lâu rồi không thấy Tiểu Ngư hoạt động, khi nào có thể mở livestream vậy? 】
【 Oa, bức ảnh ở giữa là Giang Tổng à? Giang Tổng cố ý đi cùng Bảo bối Tiểu Ngư đóng máy sao? Ngọt quá đi mất! 】
Dụ Hữu cuối cùng cũng chờ được fan phát hiện ra Giang Tuân Chu ở giữa. Khóe môi cậu cong lên, có vài phần đắc ý khi kế hoạch đang tiến triển.
Mặc dù kiếp trước cậu chưa từng “xào” cp, nhưng cũng biết quy trình này, không thể ngày nào cũng nhắc đến đối phương, phải để fan tự mình học cách tìm “đường” mà ăn.
Phía dưới lại nhảy ra một bình luận mới.
Dụ Hữu suýt nữa tưởng mình hoa mắt, sợ hãi nhìn lại một lần, ngơ ngác nhìn Giang Tuân Chu đối diện: “Bác gái bình luận cho em này.”
Tô Thu Linh tự mình kinh doanh một thương hiệu nước hoa. Bà ấy dùng tài khoản chính thức đã được xác thực của công ty trực tiếp bình luận dưới bài viết của Dụ Hữu, giọng điệu đầy đau lòng: 【 Tiểu Ngư sao lại gầy thế này? Rảnh rỗi thì cùng Tuân Chu về nhà ăn cơm nhé. 】
Giang Tuân Chu cũng có chút kinh ngạc, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Dụ Hữu.
Dụ Hữu vội vàng đưa điện thoại qua, luống cuống hỏi: “Em nên trả lời thế nào đây ạ?”
“Sao mà căng thẳng thế?” Giang Tuân Chu môi mỏng khẽ nhếch: “Điều này chẳng phải chứng tỏ bà ấy rất thích em sao?”
Dụ Hữu cười gượng.
Cậu không có kinh nghiệm ứng phó với người lớn. Lần trước có thể hòa hợp với Tô Thu Linh là nhờ những gì đã học được trong buổi diễn tập vai gia đình.
Lần trước chia tay, hai người đã thêm phương thức liên lạc. Tô Thu Linh gửi tin nhắn cho cậu rất nhiều lần, còn quan tâm thời tiết bên cậu, nhắc nhở nhiệt độ xuống thì chú ý mặc thêm quần áo.
Tô Thu Linh càng thích cậu, thái độ càng thân thiện, Dụ Hữu lại càng cảm thấy có một chút tội lỗi mơ hồ vì đã lừa gạt người lớn, lo lắng họ sẽ thất vọng và buồn.
Tô Thu Linh vừa xuất hiện trên Weibo của Dụ Hữu, toàn bộ bình luận lập tức sôi nổi. Có người chụp ảnh lại, có người kinh ngạc nói là người thật, còn có người tag Dụ Hữu để cậu nhanh ra trả lời.
Giang Tuân Chu thấy Dụ Hữu vẻ mặt khó xử, không biết trả lời thế nào, dứt khoát cầm lấy điện thoại, gõ vài cái trên màn hình rồi nói: “Xong.”
“Anh trả lời cái gì thế?”
Dụ Hữu đoán chắc là lời cảm ơn hay lời khách sáo gì đó. Cậu ghé sát lại xem, suýt chút nữa ngất tại chỗ.
【 Mẹ, vài ngày nữa con và Tiểu Ngư sẽ về thăm mẹ. 】
Giang Tuân Chu dùng tài khoản của cậu, dùng giọng điệu của chính mình để trả lời!
Dụ Hữu cuống lên: “Anh sao lại thế?”
Giang Tuân Chu hỏi lại: “Thế nào?”
Dụ Hữu càng sốt ruột: “Thế này không phải là nói với mọi người rằng em không muốn ra mặt, nên nhờ anh trả lời sao? Anh làm thế trông em với bác gái rất không lễ phép. Không được không được, đưa điện thoại cho em, em tự trả lời.”
Giang Tuân Chu cười, trả điện thoại cho cậu.
Dụ Hữu vội vàng trả lời lại ở dưới, nghiêm túc gõ chữ: 【 Bác gái, con gầy đi là vì yêu cầu của nhân vật, chờ thêm một thời gian nữa chúng con sẽ về thăm bác ạ. 】
Nhưng thời gian trì hoãn quá lâu, bình luận đã nổ tung với vô số lời bình từ người qua đường.
【 Oa, vậy là Giang Tổng và Tiểu Ngư đã gặp người lớn rồi à? 】
【 Đây là độ thật của một cặp đôi sao? 】
【 Ai cũng biết, paparazzi lộ chuyện yêu đương quá một tháng là sẽ chia tay, không ngờ cặp này lại thật đến thế...】
【 Vậy cậu minh tinh này là ai vậy? Có tác phẩm gì không? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một khuôn mặt mà câu được Giang Tổng? 】
【 Hai người có thể dùng chung một tài khoản mạng xã hội sao? Cứu mạng, lúc tôi yêu tôi còn chẳng dám để điện thoại cho bạn trai một giây! 】
【 Ha, nói câu này thật buồn cười. Giang Tổng thân phận thế nào, nếu anh ấy lên tiếng, Dụ Hữu dám không đưa điện thoại cho anh ấy sao? Ngược lại, cậu xem Dụ Hữu có dám dùng tài khoản của Giang Tổng nói chuyện không? Nói cái gì mà yêu đương, bản chất vẫn là giao dịch tiền sắc, b.a.o n.u.ô.i thôi. 】
“Giao dịch tiền sắc? Bao nuôi?”
Giang Tuân Chu ngồi ngay bên cạnh Dụ Hữu, cũng nhìn thấy bình luận này. Anh mặt lạnh, mở điện thoại của mình ném cho Dụ Hữu, nói: “Em bây giờ cứ dùng tài khoản của anh mà nói một câu, để họ xem rốt cuộc có phải giao dịch b.a.o n.u.ô.i không, anh có dám đưa tài khoản cho em chơi không.”
Dụ Hữu hoàn toàn không biết Giang Tuân Chu đang giận chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Họ tuy không phải giao dịch tiền sắc, nhưng cũng đã ký hợp đồng, bản chất cũng là trao đổi lợi ích.
Cậu cầm điện thoại của Giang Tuân Chu như cầm một củ khoai nóng, ngơ ngác hỏi: “Em, em nói gì đây ạ?”
Tài khoản của Giang Tuân Chu tự anh quản lý, ngày thường rất ít nói chuyện, thường chỉ chia sẻ thông báo từ tài khoản chính thức của công ty hoặc tin tức quan trọng. Nhưng tài khoản đó có dấu V vàng và 3 triệu fan.
Dụ Hữu không dám nghĩ mình có thể dùng nó làm gì.
Giang Tuân Chu rất khó chịu: “Gì cũng được. Vừa rồi không phải có fan bảo em mở livestream sao? Vậy em dùng tài khoản của anh mở livestream đi, nhanh lên.”
Dụ Hữu uyển chuyển nói: “Ông xã, ‘xào’ cp phải chú trọng sự tinh tế. Nếu chính chủ đưa tận đường đến cho mọi người, mọi người sẽ ngại đường cứng mà không ăn đâu.”
Giang Tuân Chu cười lạnh: “Đường dù cứng cũng là ngọt. Tất cả đều phải ăn, không ăn cũng phải ấn đầu mà ăn.”
Dụ Hữu đành mò mẫm mở giao diện livestream, hướng camera vào mình và Giang Tuân Chu.
Vì góc quay, có thể thấy rõ điện thoại đang nằm trong tay Dụ Hữu.
Phòng livestream vừa mở đã tự động được đẩy lên xu hướng, thông báo đến các fan. Số người xem góc trên bên phải tăng điên cuồng, màn hình tràn ngập dấu chấm hỏi.
Giang Tuân Chu đặt tay lên vai Dụ Hữu, tạo thành một tư thế nửa bảo vệ. Anh nhìn vào ống kính, vẻ mặt tự nhiên mở lời: “Bộ phim đầu tiên của Tiểu Ngư nhà tôi đã đóng máy. Mong rằng sau này phim chiếu, mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn.”
Dụ Hữu vội vàng nói tên đoàn phim, nhắc đến nam nữ chính và điểm nhấn của câu chuyện, cuối cùng nói: “Mong chờ được gặp mọi người ạ!”
Bình luận trôi quá nhanh, không thể nhìn rõ đang nói gì.
Dụ Hữu tuyên truyền xong, nói vài câu tạm biệt rồi đóng livestream.
Cậu quay đầu lại, thấy mặt Giang Tuân Chu vẫn còn khó coi, không nhịn được cười: “Thật ra anh không cần bận tâm người dùng mạng nói gì. Dù làm thế nào, vẫn sẽ có người nghi ngờ. Tự chứng minh là chuyện không có hồi kết đâu.”
Giang Tuân Chu hỏi: “Em có kinh nghiệm về mặt này à?”
Dụ Hữu ậm ừ: “Em chỉ là cảm khái một chút thôi.”
Cậu đâu thể nói, kiếp trước đã trải qua đủ các loại phỉ báng, bịa đặt rồi.
Cậu chuyển chủ đề: “Anh ăn xong chưa? Chúng ta về nhé?”
Giang Tuân Chu ‘ừ’ một tiếng, đứng dậy: “Về thôi.”
Dụ Hữu muốn đi đến quầy thanh toán, nhưng bị Giang Tuân Chu nắm tay trực tiếp kéo đi: “Đã thanh toán rồi. Đi ăn với anh, không có chuyện để em trả tiền đâu.”
Ngoài trời đã tối, khoảnh khắc bước ra, gió đêm thổi qua mặt, mang đến một chút lạnh lẽo.
Dụ Hữu bất mãn phản đối: “Nhưng đã nói là em mời mà.”
Giang Tuân Chu cười nhạo: “Em có thể so với anh có tiền à? Em kiếm được chút tiền còn phải chia hoa hồng cho công ty. Ba đồng dưa hai đồng táo đó thì cứ giữ lại mà dùng.”
Dụ Hữu nhăn mũi, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Đồ tư bản c.h.ế.t tiệt, diễn xuất còn hơn cả chủ nghĩa Alpha...”
Ở thế giới của họ, chú trọng bình đẳng giữa Alpha và Omega. Alpha mà lấy bản thân làm trung tâm thì sẽ bị mắng!
Giang Tuân Chu gọi điện cho tài xế, thông báo đến đón. Vừa cúp điện thoại liền nghe thấy câu đó, hỏi: “Nói gì đấy?”
Dụ Hữu ngẩng mắt lên, đôi mắt trong veo, vô tội: “Em nói ông xã lúc nãy tranh trả tiền trông gợi cảm quá.”
Giang Tuân Chu ‘sách’ một tiếng, lười so đo với ai đó đang giả vờ ngoan ngoãn: “Anh đưa em về, sáng mai nhớ sắp xếp hành lý cho gọn gàng.”
Dụ Hữu hỏi: “Ông xã, tối nay anh ở đâu?”
Phim trường khá hẻo lánh, khách sạn gần nhất cũng đã kín phòng.
Giang Tuân Chu hỏi: “Sao, em muốn mời anh ở cùng à?”
Dụ Hữu thật lòng nói: “Vâng, em không ngại. Em ở phòng đơn, giường cũng khá rộng. Khách sạn khác thì xa quá, như vậy ngày mai đón em sẽ không phải đi lại nhiều.”
“Em không ngại, nhưng anh ngại.” Giang Tuân Chu véo véo má Dụ Hữu: “Chẳng có gì mà đã muốn thưởng rồi à?”
Dụ Hữu tròn mắt.
Hai người ở tạm, qua loa ngủ một đêm, trong mắt Giang Tuân Chu lại là một phần thưởng cho cậu?
Giang Tuân Chu giọng nói lại chuyển: “Nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, xét thấy em đã vất vả đóng máy, anh cũng không phải là không thể đồng ý, coi như ông chủ như anh an ủi em một chút đi.”
Dụ Hữu vẻ mặt chấn động, hoàn toàn không hiểu logic của Giang Tuân Chu. Nhưng tài xế đã lái xe đến, dừng trước mặt họ.
Giang Tuân Chu giọng điệu vui vẻ: “Được rồi, lên xe thôi.”
Lời nói đã thốt ra như bát nước đổ đi, Dụ Hữu lúc này đổi ý cũng không kịp. Cậu nhỏ giọng, càng không dám phản bác người lãnh đạo trực tiếp của mình, đành tủi thân lên xe, đưa Giang Tuân Chu về phòng khách sạn của mình.
Phòng đơn diện tích rất hẹp, bày một chiếc giường, một bàn trà và một sofa nhỏ đã thấy chật chội. Đồ dùng cá nhân của Dụ Hữu chưa kịp dọn dẹp còn vương vãi khắp nơi.
Dụ Hữu ôm bộ đồ ngủ của mình: “Em đi tắm trước nhé.”
Giang Tuân Chu nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút khó chịu.
Chỗ này có chỗ nào để ngồi không?
Sống từng này tuổi, anh chưa từng ở trong một căn phòng nhỏ như vậy.
Nhưng trong phòng thoang thoảng mùi hoa diên vĩ, miễn cưỡng làm tan đi sự bất mãn đó.
Thôi thì ở tạm vậy.
Giang Tuân Chu đi vài bước về phía trước, mắt sắc phát hiện một điều bất thường. Anh nhấc lên một chiếc áo khoác vest trên sofa.
Chất liệu len dệt tơ lụa mỏng, có vân chìm màu vàng lấp lánh, toát lên vẻ cao quý khiêm tốn. Chiếc áo rộng thùng thình, vừa nhìn đã biết không thuộc về Dụ Hữu.
Đây là…
Giang Tuân Chu hơi híp mắt lại, xoay tầm mắt, nhìn thấy trên bàn một chai nước hoa Nham Lan Thảo, chỉ còn lại một lớp dưới đáy chai.
Tiếng nước trong phòng tắm tí tách, vang lên rất lâu.
Mặt cậu thiếu niên bị hơi nước nóng làm ửng hồng. Cậu dùng khăn lau tóc ướt, bước chân nhẹ nhàng đi ra, nói: “Ông xã, em tắm xong rồi...”
Ánh mắt cậu vừa ngước lên, lời nói bỗng nghẹn lại.
Giang Tuân Chu ngồi trên chiếc sofa nhỏ, hai chân mặc quần tây bắt chéo, ngón tay hơi co lại, gõ gõ vào tay vịn, khí chất toát lên vẻ kiêu ngạo.
Trên tay vịn sofa, đắp một chiếc áo khoác vest trông rất quen mắt.
“Tiểu Ngư, có phải em nên cho anh một lời giải thích không?”
Giang Tuân Chu cười như không cười, âm cuối đầy ý vị thâm trường: “Áo khoác của anh, tại sao lại xuất hiện trong phòng em?”
Dụ Hữu vẻ mặt hơi hoảng loạn, nhất thời nghẹn lời: “Em…”
Chiếc áo khoác vest này là lúc cậu vừa đến đây, nó đã ở bên cậu cả buổi tối. Xịt nước hoa Nham Lan Thảo lên, có thể tạm thời ngụy trang mùi hương của Giang Tuân Chu.
Trong kỳ phát tình thì nó chẳng có tác dụng gì, nhưng trong thời gian bình thường, cộng thêm dấu ấn tạm thời để an ủi, với cậu mà nói đã là đủ rồi.
Thời gian trôi qua càng lâu, tác dụng càng nhỏ. Nhưng may mắn là khoảng cách với kỳ phát tình trước càng xa, cảm giác ỷ lại vào bạn lữ Alpha cũng dần dần tiến gần đến con số không.
Chiếc áo khoác vest này đã bị cậu quên ở trên sofa, quên cả việc cất đi.
Ai mà ngờ hôm nay lại bị bắt gặp đúng lúc.
Giang Tuân Chu nhẹ nhàng nhướn mày: “Hả?”
Dụ Hữu căng da đầu giải thích: “Có thể là lúc em dọn quần áo, không cẩn thận mang nhầm một chiếc áo khoác của anh.”
“Thật không?”
Ngón tay thon dài của Giang Tuân Chu gõ gõ vào vải mềm trên tay vịn, hờ hững nói: “Nhưng anh nhớ chiếc này là phiên bản được đặt riêng từ show thời trang năm ngoái, treo ở sâu trong tủ quần áo - theo lý mà nói, không dễ bị lấy nhầm như vậy đâu nhỉ.”
Dụ Hữu chỉ là tiện tay lấy một chiếc. Nào ngờ Giang Tuân Chu lại có thể nhớ rõ kiểu dáng và vị trí của nó như vậy. Tai cậu đỏ bừng, bối rối nói: “Em, em thật sự không cẩn thận lấy nhầm mà. Về em sẽ giặt rồi trả lại anh.”
“Được.”
Đáy mắt Giang Tuân Chu mang theo thâm ý đen tối, nói: “Nhưng còn một chuyện, phải xác định rõ ràng trước đã - anh có chứng sạch sẽ. Em không có lấy áo khoác của anh làm chuyện xấu gì đấy chứ?”
Dụ Hữu hoang mang hỏi: “Chuyện xấu? Chuyện xấu gì ạ?”
Xịt nước hoa, ôm vào lòng ngủ cả đêm, có được tính là chuyện xấu không?
Giang Tuân Chu nhìn chằm chằm Dụ Hữu hai giây, thấy vẻ mặt hoang mang của cậu không giống giả vờ. Anh khẽ hừ một tiếng, đáy lòng lướt qua vài phần tiếc nuối.
Dám lấy quần áo của anh rồi, lại không có can đảm làm chuyện khác sao?
“Không có thì tốt nhất.” Giang Tuân Chu mất hứng thú, buông hai chân xuống, đứng dậy: “Anh đi tắm đây.”
Dụ Hữu đang chột dạ, cũng không dám tiếp tục truy hỏi, lung tung gật gật đầu, bản thân bò lên giường trước, vẫn còn sợ hãi mà kéo chăn đắp.
Thật là mất mặt quá!
Để dời đi sự chú ý, Dụ Hữu cầm lấy điện thoại, phát hiện Giang Minh Nghiên đã gửi tin nhắn cho cậu.
【 Tiểu Ngư, vì tuyên truyền đoàn phim mà cậu còn cố ý kéo anh trai tôi mở livestream à? Ô ô ô tôi cảm động quá đi mất!! 】
Dụ Hữu càng thêm chột dạ.
Không phải, mục đích của họ là để “xào” cp. Tuyên truyền đoàn phim chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi.
Dụ Hữu trả lời hai câu, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng, cậu vội vàng đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại giả vờ đã ngủ.
Tầm nhìn tối sầm, thính giác trở nên rõ ràng hơn.
Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, rồi sau đó là tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông.
Dường như đã phát hiện người trên giường đã ngủ say, tiếng bước chân khựng lại, rồi nhẹ hơn một chút, dần dần tiến lại gần.
Ánh đèn trên trần nhà lặng lẽ tắt, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại hai ngọn đèn ngủ đầu giường tỏa ra một lớp ánh sáng mờ ảo như một lớp lụa mỏng.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng điều hòa trung tâm vận hành rất nhỏ.
Dụ Hữu lúc đầu còn có chút căng thẳng, nhưng đêm qua đã thức rất khuya, hôm nay lại quay cảnh đóng máy, rồi còn ra ngoài một chuyến nữa. Cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều, hàng mi dài từ từ khép lại, cậu dần dần thật sự ngủ thiếp đi.
Giang Tuân Chu ngồi ở mép giường, cúi mắt nhìn chằm chằm.
Dụ Hữu nghiêng người trốn trong chăn, chỉ lộ ra một chút bờ vai gầy guộc được bọc trong bộ đồ ngủ. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên ga trải giường, hơi thở đều đều, ngủ rất an ổn.
Mái tóc mềm mại buông xuống, tôn lên khuôn mặt tinh tế. Chóp mũi cao thẳng chiếu xuống một mảng bóng nhỏ. Đôi môi khẽ hé ra, mềm mại như nhung tơ, ướt một màu đỏ tươi.
Phần cổ của thiếu niên thon dài, làn da trơn bóng như ngọc trắng sáng lấp lánh, nhìn không ra nửa điểm dấu vết.
Giang Tuân Chu thất thần. Ngón tay anh chạm vào làn da đó, lòng bàn tay ấm áp rất khẽ vuốt ve.
Trước khi chia xa, thiếu niên đã từng mắt ướt, cầu xin nhìn anh, kéo cổ áo của mình, bảo anh c.ắ.n một cái, làm một dấu ấn tạm thời.
Nửa tháng đã trôi qua, vết răng mờ màu đỏ nhạt kia đã biến mất, dường như chưa từng tồn tại.
Giang Tuân Chu nghĩ vẩn vơ.
Nhanh như vậy đã không còn dấu vết, trách không được gọi là dấu ấn tạm thời.
Đã có dấu ấn tạm thời, vậy có dấu ấn tồn tại lâu dài không?
Ý nghĩ đó lướt qua, chính anh cũng cảm thấy vô lý. Anh kéo khóe môi cười một cái, không nghĩ nhiều nữa, lên giường.
Giường rộng rãi mềm mại, chiếc chăn mỏng được cậu thiếu niên ủ ấm, nóng hầm hập. Hương thơm của hoa diên vĩ nồng nàn lan tỏa, khiến tinh thần người ta từ từ thả lỏng.
Dụ Hữu dường như có một cơ chế tự động nào đó, khẽ nhúc nhích. Trong giấc ngủ say, cậu vẫn mơ màng tiến lại gần nguồn nhiệt. Cả đầu chui vào lòng Giang Tuân Chu.
Cậu còn tự giác điều chỉnh tư thế, úp khuôn mặt mềm mại lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, khẽ cọ cọ. Lông mày giãn ra, cổ họng phát ra tiếng rầm rì thoải mái, dễ chịu.
Đáy mắt Giang Tuân Chu lướt qua ý cười. Anh vươn tay, véo véo má Dụ Hữu, nói nhỏ: “Sao anh vừa đến, em đã chui vào lòng anh thế này? Có phải cố ý giả vờ ngủ không?”
Dụ Hữu vô tri vô giác ngủ say. Hàng mi dài cụp xuống như cánh bướm mảnh khảnh, xinh đẹp, khóe mắt hơi ửng đỏ.
Giang Tuân Chu ỷ vào người trong lòng đang ngủ say, tiếp tục trách mắng: “Lần sau còn muốn quần áo của anh thì nói thẳng, một chiếc áo khoác thôi mà, anh không đến mức không cho đâu. Nghe thấy không?”
Anh dừng lại hai giây, bỗng nhiên có chút ghen: “Thôi, quần áo hay người, chỉ được chọn một. Một chiếc áo khoác, lẽ nào có thể so được với anh ở đây?”
Giang Tuân Chu tự mình thuyết phục chính mình. Môi mỏng của anh nhếch lên một chút, sau đó vươn tay, ôm Dụ Hữu vào khuỷu tay của mình.
Bàn tay to rộng đặt lên vòng eo của cậu thiếu niên. Giang Tuân Chu nhíu mày, rất khó nhận ra.
…Gầy quá.
Eo của cậu thiếu niên trước đây đã không có chút thịt nào, vừa gầy vừa hẹp, trắng nõn như ngọc. Nhìn từ bên cạnh thì rất mỏng, bàn tay đặt từ hai bên vào, dễ dàng để lại dấu ngón tay đỏ ửng.
Bây giờ lại gầy đi một vòng. Mặc quần áo vào không rõ ràng, nhưng khi bàn tay dán lên, có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt so với trước.
Cũng chỉ có phần m.ô.n.g là còn có chút mềm mại.
Giang Tuân Chu thở dài.
Mang về nhà, từ từ bồi dưỡng lại vậy.