Sau khi nghỉ ngơi hai, ba ngày, Thạch Tam Lâm gửi cho Dụ Hữu một bản kịch bản điện tử. Thực chất đó chỉ là một đoạn kịch bản ngắn ngủi, vỏn vẹn nửa trang giấy với bốn, năm câu thoại.
Đây là một bộ phim thanh xuân vườn trường. Dụ Hữu sẽ đóng một nhân vật nhỏ yêu thầm nữ chính, làm nền cho câu chuyện chính. Nhân vật của cậu có nhiệm vụ đưa dù cho nữ chính vào một ngày mưa, lén đặt t.h.u.ố.c cảm vào bàn học khi cô bị ốm, cốt là để tạo ra hiểu lầm và sự ghen tuông giữa cặp đôi chính. Đây gần như chỉ là một công cụ giúp phát triển cốt truyện.
Dù sao, vai diễn này cũng là vai diễn nhỏ có được nhờ mối quan hệ với Tinh Thiên Giải Trí, có được vài câu thoại như vậy đã là quá tốt rồi. Đối với đạo diễn, việc giao vai diễn nhỏ như vậy cho người của nhà đầu tư cũng coi như có thể giao phó được, cho dù diễn không tốt thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến phong cách, cứ nhắm mắt làm ngơ là được.
Thạch Tam Lâm lái xe đưa Dụ Hữu đến đoàn phim, trên đường đi, anh giới thiệu: "Bộ phim này do Tinh Thiên Giải Trí đầu tư, nữ chính là người mới nhưng lai lịch không nhỏ, là em họ của Giang tổng, tên là Giang Minh Nghiên. Các cảnh diễn của cậu đều có liên quan đến cô ấy, chắc mất khoảng hai ngày. Đoàn phim có sắp xếp chỗ ở, nhưng phòng khách sạn rất căng, chỉ còn một phòng đơn, ngày mai anh có việc khác, cậu ở một mình bên đó có ổn không?"
Dụ Hữu ngoan ngoãn đáp: "Thạch ca, em không sao ạ."
"Vậy thì tốt. Lúc đầu anh còn lo Giang tổng vì chuyện hot search mà phong sát cậu, hỏi chị anh rất nhiều lần mà không có tin tức gì. Lo lắng thấp thỏm hai ngày, may mà cuối cùng không có chuyện gì."
Nhớ lại, Thạch Tam Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, quay sang Dụ Hữu nói: "À đúng rồi Tiểu Dụ, hôm nay cậu có xịt nước hoa à? Mùi hoa diên vĩ nồng thật đấy."
Tay Dụ Hữu đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn, nghe vậy thì ngẩn người: "Hoa diên vĩ... nước hoa ạ?"
Thạch Tam Lâm nói: "Đúng thế. Trong xe là không gian kín nên mùi rất rõ, nhưng mà dễ ngửi phết. Cậu mua chai nước hoa này từ bao giờ vậy? Trước đây hình như anh chưa thấy cậu xịt bao giờ."
Tim Dụ Hữu đập nhanh hơn, cảm thấy bất an. Cậu vội vàng kéo cổ áo lên, cúi đầu, ghé mũi vào ngửi nhẹ. Mùi hương thanh khiết của mây tuyết từ từ lan tỏa, thấm vào lòng.
Đây là mùi tin tức tố tỏa ra từ da thịt cậu. Cậu quá quen thuộc với mùi hương này, cộng thêm hai ngày nay không còn triệu chứng sốt nên đã lơ là, không hề phát hiện ra từ sớm.
"Là em xịt nước hoa diên vĩ, có thể là vô ý xịt hơi nhiều." Tim Dụ Hữu đập như trống, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cười cười: "Đạo diễn chắc sẽ không giống Giang tổng, không thích hoa diên vĩ đâu nhỉ?"
"Cái đó thì anh chưa từng nghe qua." Thạch Tam Lâm cười nói: "Người như Giang tổng thì hiếm lắm."
Không gian trong xe lại trở nên yên tĩnh, Thạch Tam Lâm chuyên tâm lái xe, không tiếp tục cuộc trò chuyện nữa. Dụ Hữu thì không còn vẻ bình tĩnh ban đầu, trở nên lo lắng, bất an, hạ kính xe xuống một chút để hít thở.
Tại sao cơ thể này lại có tin tức tố? Chẳng lẽ... thể chất của cậu cũng xuyên qua cùng với linh hồn?
Ngón tay Dụ Hữu khẽ cuộn tròn, c.ắ.n môi, lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt, không dám tưởng tượng mình sẽ phải làm gì trong thế giới không có t.h.u.ố.c ức chế này. Cậu không biết có phải do tâm lý hay không, mà cảm thấy gáy mình bắt đầu nóng lên, giật giật.
Thời gian không cho Dụ Hữu có cơ hội suy nghĩ nhiều. Thạch Tam Lâm nhanh chóng lái xe đến đoàn phim, dẫn cậu vào gặp đạo diễn. Hiện tại là lúc đoàn phim tạm nghỉ giữa các cảnh quay. Đạo diễn đã được báo trước từ sáng sớm, thấy Thạch Tam Lâm dẫn người đến, chỉ gật đầu hờ hững, bảo Dụ Hữu đứng chờ tổ tạo hình.
Một nhân viên phụ trách nhắc nhở: "Đạo diễn, Phương Hựu đến rồi."
Đạo diễn bực bội nói: "Tối qua cậu ta đến trễ, hôm nay vẫn đến trễ, cứ muốn mọi người phải chờ! Cuối cùng thì có diễn hay không đây!"
Người đại diện của Phương Hựu đi cùng, mặt tươi cười, cúi mình giải thích với đạo diễn: "Xin lỗi đạo diễn, không biết ai đã tiết lộ địa chỉ khách sạn ra ngoài, hai ngày nay có rất nhiều fan đến vây, mà gần đây cũng không có khách sạn mới nào..."
Phương Hựu xuất thân từ giới idol, chuyển sang đóng phim. Cậu ta là nam phụ thứ ba của bộ phim này. Hai ngày nay, một bộ phim ngắn mà cậu ta đóng vai nam chính si tình bất ngờ nổi tiếng, lên hot search không biết bao nhiêu lần. Thậm chí ngày hôm qua còn có người đoán rằng đối tượng scandal của Giang Tuân Chu chính là cậu ta.
"Xin lỗi đạo diễn, thật sự xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi." Phương Hựu đứng bên cạnh cũng liên tục cúi người xin lỗi.
Sắc mặt đạo diễn dịu đi một chút: "Được rồi, tranh thủ thời gian, đi làm tạo hình đi."
Vốn dĩ theo lịch trình đã sắp xếp, sau khi nữ chính diễn xong với nam phụ Phương Hựu, sẽ đến cảnh Dụ Hữu diễn vai người thầm yêu nữ chính. Nhưng vì Phương Hựu đến trễ, nên các cảnh quay sau đó phải điều chỉnh lại.
Cuối cùng, ngay cả lúc Phương Hựu làm tạo hình cũng xảy ra chuyện, chỗ này không ưng ý, chỗ kia lại muốn sửa, cuối cùng người đại diện của cậu ta và nhân viên đoàn phim cãi nhau ầm ĩ.
Khi tin tức truyền đến, đạo diễn bắt đầu nổi giận, phái một người đi thúc giục liên tục. Thạch Tam Lâm và Dụ Hữu đứng ở một góc, không ai hỏi han.
"Này, thế này, hôm nay còn có thể quay được không đây?..." Thạch Tam Lâm chưa từng gặp phải chuyện như vậy, kinh ngạc đến mức nghẹn lời.
Dụ Hữu đã có một phỏng đoán trong lòng, cậu khẽ nói: "Bộ phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết. Hai ngày nay em đã tìm bản gốc đọc qua. Nhân vật nam phụ thứ ba này rất gây tranh cãi. Phương Hựu vừa nổi tiếng nhờ một bộ phim ngắn, có lẽ không muốn tiếp tục diễn vai này, nhưng lại không muốn bồi thường vì vi phạm hợp đồng, thế nên mới làm mấy trò không đau không ngứa, muốn đoàn phim chủ động sa thải để cuối cùng còn có thể kiếm thêm fan."
Thạch Tam Lâm do dự: "Không đến mức đó chứ?"
Dụ Hữu kéo kéo cổ áo, có chút thất thần, hỏi: "Thạch ca, anh có cảm thấy ở đây ngột ngạt không?"
Thạch Tam Lâm không hiểu nguyên do, gật đầu: "Thật sự rất ngột ngạt, nhưng mà ở trong phim trường nào cũng vậy thôi, quen là ổn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người phụ trách thúc giục ở phim trường vội vã chạy về: "Đạo diễn, Phương Hựu đã chuẩn bị xong rồi, sắp đến đây!" Rồi anh ta lại ghé vào tai đạo diễn, nói nhỏ: "Vừa nãy Giang tổng đến."
Đạo diễn kinh ngạc: "Sao Giang tổng lại đến?"
Người phụ trách nói: "Nghe nói Giang tiểu thư chờ trong phòng nghỉ lâu quá, không kiên nhẫn nên đã gọi điện thoại cho Giang tổng."
Tin tức Giang Tuân Chu, nhà đầu tư chính, sẽ đến phim trường vừa được tung ra, người đại diện của Phương Hựu không cãi vã nữa, cũng không đòi tìm thợ trang điểm riêng để sửa lại, lập tức đồng ý mọi thứ.
Cảnh quay tiếp theo cuối cùng cũng có thể bắt đầu thuận lợi. Dụ Hữu cũng gặp được nhà tài trợ lớn nhất, em họ của Giang Tuân Chu - nữ chính Giang Minh Nghiên. Nhìn qua thì cô ấy không giống Giang Tuân Chu lắm. Dụ Hữu liếc nhìn thêm hai lần, thầm nhận xét trong lòng.
Nhân viên tổ tạo hình vội vàng dẫn Dụ Hữu đi thay quần áo và trang điểm. Đi được nửa đường, cậu gặp Giang Tuân Chu, người đang được một nhóm người vây quanh. Anh trông như vừa từ một cuộc họp đến, mặc bộ vest blazer cổ điển, giày da sáng bóng, bước đi vững vàng, theo sau là một đoàn người.
Anh chú ý đến Dụ Hữu, dừng bước, đôi mắt hiện lên sự ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?"
Dụ Hữu thấy Giang Tuân Chu từ xa, nhưng chỉ có một lối đi này, trốn cũng không thoát, trong lòng than một tiếng xui xẻo, trên mặt lại cong mắt cười, ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào Giang tổng, tôi đến đây để quay phim ạ."
Ánh mắt Giang Tuân Chu nhìn Dụ Hữu trở nên sâu xa hơn. Dù không nói một lời, nhưng ánh mắt đó đã truyền tải cho Dụ Hữu một hàm ý rõ ràng: "Đã bảo cậu từ bỏ những ý định đó rồi, sao vẫn theo tôi đến tận đây?"
Dụ Hữu lặng lẽ nắm chặt ngón tay, trên mặt vẫn cười tươi: "Vậy Giang tổng, tôi đi làm tạo hình trước ạ."
Giang Tuân Chu biếng nhác "ừm" một tiếng, rồi dẫn người tiếp tục đi về phía phim trường.
"Cậu quen Giang tổng à?" Nhân viên phụ trách dẫn Dụ Hữu đi hỏi.
Dụ Hữu nói: "Em là nghệ sĩ của Tinh Thiên Giải Trí."
"Ồ, ra vậy."
Vì đoạn ngắt quãng vừa rồi, thái độ của nhân viên này lập tức thay đổi, trở nên nhiệt tình và chu đáo, còn cố ý nhắc nhở thợ trang điểm đối xử tốt với Dụ Hữu.
Dụ Hữu thay một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây ống đứng, tạo cho cậu một phong thái sạch sẽ, thoải mái và tươi mới. Tuổi cậu vốn đã nhỏ, cách trang điểm này rất phù hợp, toát lên một cảm giác thiếu niên thanh xuân.
Cậu đi theo người phụ trách trở lại phim trường, cảm nhận được một ánh mắt đ.á.n.h giá trơ trẽn, theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn đối diện với Giang Tuân Chu.
Giang Tuân Chu ngồi trên ghế, bên cạnh là một trợ lý đeo kính gọng bạc. Trợ lý ôm tài liệu, nói chuyện nhỏ nhẹ, dường như đang báo cáo công việc.
Anh chỉ hờ hững lắng nghe, hơi ngửa đầu, ngón tay thon dài đan vào nhau, đặt trên đầu gối. Trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ dây kim loại hải quân to bản, nhìn là biết giá trị không hề nhỏ. Quần tây màu xám ôm lấy đôi chân dài, vắt chéo đầy kiêu ngạo và tùy ý, toát ra vẻ quý phái khiến không ít nhân viên xung quanh phải lén lút đ.á.n.h giá.
Khi bị Dụ Hữu bắt gặp đang nhìn lén, Giang Tuân Chu không hề có chút biểu cảm thay đổi nào, chỉ để ánh mắt lướt xuống, nhìn vào cổ áo của thiếu niên. Thân hình thiếu niên mảnh khảnh như trúc, cổ áo sơ mi được cởi hai cúc, để lộ một phần xương quai xanh trắng như tuyết.
Giang Tuân Chu bỗng quay đầu, nói nhỏ vài điều với trợ lý bên cạnh. Trợ lý đẩy kính, gật đầu đồng ý, rồi nhanh chóng đi về phía đạo diễn ở giữa phim trường.
Dụ Hữu chớp chớp mắt, đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Đạo diễn cầm loa nhỏ, chuẩn bị sắp xếp các diễn viên vào vị trí. Sau khi nghe rõ lời của trợ lý, vẻ mặt anh ta trở nên kỳ lạ, rồi miễn cưỡng gật đầu.
"Kia... Dụ Hữu, đúng không?" Đạo diễn không quen tên này, khi đọc qua loa, có vẻ hơi vấp váp.
Tiếng nói vang khắp trường quay, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía thiếu niên. Nữ chính Giang Minh Nghiên, người đang đứng bên cạnh, nhìn Dụ Hữu với ánh mắt đầy tò mò.
Đạo diễn vẻ mặt đờ đẫn, lặp lại y nguyên từng chữ: "Nếu đã quay phim thanh xuân vườn trường, thì học sinh mặc đồng phục phải cài cúc áo gọn gàng."
"Vâng, đạo diễn."
Nụ cười trên mặt Dụ Hữu không hề thay đổi, cậu cong mắt, ngoan ngoãn cài lại cúc áo sơ mi, trong lòng thầm nghi ngờ Giang Tuân Chu đang cố tình gây khó dễ. Trong phim này có rất nhiều học sinh làm nền, nếu anh rảnh rỗi đến vậy, sao không đi kiểm tra xem cúc áo của họ có được cài gọn gàng không?
Đạo diễn cầm loa, bắt đầu chỉ đạo diễn xuất.
Giang Tuân Chu ngồi trên ghế, đang chăm chú quan sát đầy hứng thú thì bị một cái bóng chắn trước mặt. Phương Hựu đứng đó, thành khẩn nói: "Chào Giang tổng, hôm nay vì tôi mà làm chậm trễ tiến độ quay phim, nên tôi muốn mời mọi người đi ăn tối để tạ lỗi. Hy vọng Giang tổng nể mặt."
Giang Tuân Chu ngước mắt lên, nghi ngờ hỏi: "Cậu là ai?"