Mình Chỉ Muốn Làm Nam Sinh Bình Thường

Chương 238: Tán tỉnh Linh Nhi



Sau khi chứng kiến cảnh nhà họ Trạch bị Linh Nhi xử gọn, tất cả mọi người trong đại sảnh đều có nỗi sợ trong lòng.

Tuy nhiên, cũng may là cô nàng sát thần này chỉ ngồi vào bàn, tất cả mọi việc còn lại đều được giao cho những người thân cận với cô ấy.

Lời chúc, lời tán thưởng, những tiếc mục đặc sắc được phô trương ra trong bữa tiệc. Bữa tiệc này tuy là do Linh Nhi sắp đặt nhưng có vẻ như cô ấy cũng không khắt khe về mấy chuyện nhỏ nhặt này, dáng vẻ cô ấy chỉ ngồi yên một chỗ và nhắm mắt lại.

Nguyệt Lan chỉ dám liếc nhìn Linh Nhi một chút. Nếu so về vẻ đẹp thì dường như con gái của cô cũng một chín một mười với vị tiểu thư này. Duy chỉ có cái khí chất, một thứ trời cho của cô ấy là ăn đứt tất cả.

Nhìn vị tiểu thư nhỏ nhắn ngồi ở vị trí đó, cô chẳng hề cảm thấy nó là bất thường. Nó giống như đó là điều hiển nhiên. Không một ai có thể ngồi chỗ đó ngoài cô ấy cả.

Nguyệt Lan thở dài một hơi, nếu mà cô cũng được một chút khí thế này thì thật là tốt quá. Nhìn lại thân thể run run của mình khi nhìn, cô chỉ biết cười trừ rồi rời xa nơi đây. Tự tin bấy lâu mà cô cho là tự hào, cái mà cô cho là ít ai sánh ngang với khí chất của mình lại phải run sợ trước khí thế trời cho của Linh Nhi.

Một tiếng sau, bữa tiệc đang diễn ra một cách vui vẻ. Có vẻ như mọi người đều có chung suy nghĩ, nếu mà không động chạm gì đến cô nàng sát thần kia thì cũng sẽ không có chuyện gì cả.

Đó cũng là lúc có một số chuyện lớn. Một tên công tử với vẻ mặt say khướt từ từ đi đến chỗ của Linh Nhi. Có vẻ như rượu đã làm cho anh ta mất đi lý trí của mình.

Hắn ta có vẻ như tìm đến Linh Nhi vì vẻ đẹp của cô ấy. Cái ánh mắt như hổ đói nhìn chằm chằm vào thân thể ngọc ngà giống như muốn nuốt trọn cô ấy vậy.

Thứ vẻ đẹp đến từ Linh Nhi nó rất khó tả, có thể đối với người khác thì đó là một vẻ đẹp của quyền lực. Tuy nhiên, trong mắt của kẻ say thì cái vẻ đẹp này chính là một thứ vô cùng ma mị và đầy quyến rũ.

Hắn tên Tống Tài, là một kẻ nhà giàu mới nổi gần đây. Thực ra bữa tiệc này không dành cho hắn, tuy nhiên nhờ quan hệ của cha hắn mà hiện tại hắn mới có thể ung dung đứng ở chỗ này.

Ngay khi chạm cái ánh mắt đầu tiên vào cô nàng Linh Nhi, cái cảm giác đầu tiên chính là sốc, ngỡ ngàng.

Đúng vậy! Một kẻ từng nhìn không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, thế mà hiện tại hắn lại ngây ngốc trước vẻ đẹp đó.

Ngay lúc đó, hắn đã đem lòng của mình yêu cô gái này. Đây không phải kiểu tình yêu thể xác như những người khác, cái hắn muốn chính là muốn che chở cô ấy đến cả đời.

Tuy nhiên, khi biết danh tiếng của cô ấy, cái danh tiếng mà không một ai dám dây vào, tâm trí hắn như bị sụp đổ. Tại sao, người mà hắn đem lòng thương nhớ ngay lần đầu lại là một người mà hắn không thể chạm vào.

Cái cảm giác thất tình đó khiến cho hắn phải dùng rượu giải sầu. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy Linh Nhi ngồi đó, chỉ một mình ngồi đó, không một ai dám đến gần. Cái cảm giác thèm muốn che chở cô ấy lại bộc lộ trong lòng hắn.

Hắn biết, chỉ cần đến gần nơi đó thì người chịu thiệt chính là mình. Tuy vậy, hắn không quan tâm, hắn muốn cho cô ấy biết được tâm ý của hắn.

Vậy nên, cùng với hơi men của rượu, hắn điên cuồng chạy đến chỗ Linh Nhi đang ngồi. Mặc cho những tên hộ vệ của Linh Nhi ngăn cản, hắn vẫn cố gắng nói thật to cùng với khuôn mặt đỏ ửng:

“ Anh tên là Tống Tài. Khi gặp em lần đầu tiên, anh đã dính tiếng sét ái tình. Lúc này, trong trái tim anh chỉ có hình bóng của em... Vậy nên, xin em cho anh một cơ hội, nhất định em sẽ động lòng vì anh.”

Lời nói tuy khá khàn khàn nhưng ẩn chứa trong đó một niềm tin mãnh liệt. Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều nhìn về hướng này. Tuy nhiên, có vẻ như mọi người giống như đang nhìn Tống Tài với ánh mắt khó hiểu.

Tất cả công tử ở đây, ai ai chẳng động lòng trước vẻ đẹp kiều mị của vị tiểu thư đó. Cái lý do mà không một ai dám đến gần đó là cái tính cách vô cùng đáng sợ đó.

Cô ấy xinh thật đó, nhưng nếu tỏ tình xong rồi bị ném xuống cho cá mập ăn thì có đáng không? Đương nhiên ai cũng biết câu trả lời rồi.

Thế mà cái tên Tống Tài này lại dám làm như vậy? Hắn không biết là cái chết đang gần ngay trước mắt sao.

Tống Tài đương nhiên biết hậu quả đó, vậy nên, trước khi đến đây, hắn đã uống rất nhiều rượu. Hiện tại, hơi rượu đã ngấm, hắn chẳng sợ bất kỳ điều gì cả. Hắn chỉ quan tâm câu trả lời mà Linh Nhi mà thôi.

Và rồi, một hành động lại khiến cho mọi người run sợ. Cái chén mà Linh Nhi đang cầm trên tay đột nhiên bị chính bàn tay cô ấy bóp nát. Tách trà nóng dường như không hề làm cho cô ấy có chút nhăn nhó.

Nếu những người khác run sợ một thì những kẻ hầu đằng sau run sợ mười. Cô chủ bọn họ làm như vậy chính là đang biểu hiện sự tức giận. Cả đám không chần chừ chạy đến để giúp cô chủ băng bó vết thương.

Một lúc sau, ánh mắt Linh Nhi từ từ hé ra, sau đó nhìn sang hướng Tống Tài. Cả hội trường im lặng nhìn cảnh tượng này. Ai ai cũng cố gắng giữ im lặng, giống như đang nghe phán quyết đến từ vị tiểu thư này vậy.

“ Hình như anh đã động vào điều cấm kỵ rồi nhỉ? Tôi cho anh nói di ngôn trước khi quá muộn.”

Linh Nhi nói chẳng khác nào như một tiếng sét giữa trời quang giáng vào tai Tống Tài.

( Bảo rồi, ngoại trừ main ra thì ai dám trêu ẻm!!!)