Mình Chỉ Muốn Làm Nam Sinh Bình Thường

Chương 7: Ngày đầu làm của Lâm Thần ( Đã chỉnh sửa)



Lâm Thần không biết rằng, khi cậu đang ký hợp đồng thì Tô Nhan lại nhìn cậu với ánh mắt vô cùng quỷ dị, thậm chí, cô còn nở một nụ cười bí hiểm, giống như đang làm một chuyện gì đó mờ ám vậy.

Cô nhìn Lâm Thần thận trọng rồi ký một cách rất sợ hãi lại khiến cho cô càng hứng thú hơn với cậu nam sinh này.

Cô làm ra cái bản hợp đồng này thì chuyên gia cũng khó có thể nhận ra được điều kỳ lạ trong đó, huống chi là một cậu nam sinh.

Trong đầu cô lúc này, chỉ có một ý nghĩ: Cứ ký đi, ký xong thì cậu sẽ làm nô lệ cho tôi cả đời! Dám vô lễ, chống đối tôi hả? Để xem tôi trừng trị cậu như thế nào?

Vài phút sau, Lâm Thần cuối cùng cũng ký xong. Lúc này, cậu cẩn thận đưa hợp đồng cho Tô Nhan, vẻ mặt cẩn trọng nói:

“ Tôi có một yêu cầu: Đó là cô phải giữ bí mật chuyện này. Nếu như cô không đồng ý thì bản hợp đồng này xem như vô hiệu.”

Đương nhiên, trước lời nói như này, Tô Nhan cũng chẳng có vấn đề gì mà từ chối cả. Cô cũng chẳng phải kẻ lắm chuyện. Thế nên, cô gật đầu đồng ý cùng với lời nói vô cùng lạnh lùng:

“ Được, tôi đồng ý. Nhưng tôi cũng có một điều kiện, đó là cậu phải toàn tâm toàn ý làm cho tôi. Không được có bất kỳ thái độ khó chịu nào”

Lâm Thần nghe vậy, cậu nhíu mày nhìn Tô Nhan.

Cậu có cảm giác, chuyện này không đơn giản như vậy...

Tuy nhiên, suy nghĩ đi rồi suy nghĩ lại, cậu chẳng hề thấy chỗ nào không phù hợp cả. Vậy nên, cậu cuối cùng cũng gật đầu nói:

“ Được...tôi đồng ý”

Tô Nhan nghe được câu trả lời có phần dứt khoát của Lâm Thần, vẻ mặt cô lộ rõ vẻ hài lòng. Rất nhanh, cả hai đã ký xong hợp đồng.

Hiện tại, Lâm Thần chính xác là thư ký độc quyền của Tô Nhan. Nhìn cậu nam sinh khó tính lúc trước bây giờ lại là thư ký cho cô, Tô Nhan cảm giác như mình vừa đạt được thành tựu gì đó.

Đến lúc này, cô cũng chẳng kiêng kị gì, ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn Lâm Thần nói:

“ Cậu giới thiệu tên của mình đi. Sau đó, cậu hãy cởi mặt nạ ra. Tôi không muốn đến cả thư ký cũng không biết mặt.”

Lâm Thần nghe vậy, cậu cũng chẳng hề khó chịu, từ từ kể một chút về bản thân mình.

Tô Nhan im lặng lắng nghe, càng nghe, cô càng cảm thấy cậu nam sinh này đặc biệt. Nếu không phải nghe Lâm Thần nói, cô cũng không biết là cậu ta học trung học đâu. Thậm chí còn chưa đủ mười tám tuổi.

Tính cách, hành động cho đến lời nói, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy chỉ mới mười bảy tuổi.

Cứ tưởng, như thế đã làm cô ngạc nhiên, nhưng cái mà làm cô phải dụi mắt giống như không thể tin nổi đó chính là khuôn mặt sau lớp mặt nạ đó.

Nhìn khuôn mặt thật sự của cậu nam sinh này, cô còn tưởng mình đang nằm mơ. Bởi đơn giản là nó quá đẹp, đẹp tới nỗi kinh tài tuyệt diễm.

Kinh tài tuyệt diễm: Đẹp khiến người khác phải khiếp sợ, không dám tin vào mắt mình.

Khuôn mặt tuyệt mỹ, mạo tựa thiên tiên, ánh mắt như ngọc, sẵn sàng hút hồn bất kỳ ai nếu dám nhìn vào. Đặc biệt hơn, cái khí chất của cậu ta khiến cho tim của cô đập nhanh, giống như bị mê hoặc trong đó.

Hơn nữa, giọng nói ấm áp hiện tại cũng là một đòn chí mạng đối với cô.

Tô Nhan thở dốc, ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu ta, nhịp tim tăng cao. Đối mặt với vẻ đẹp này, cô có cảm giác cơ thể giống như sắp bùng cháy.

Điên rồi! Cô sắp điên rồi! Đó là ý nghĩ hiện tại của cô ấy! Cô bây giờ mới hiểu, tại sao cậu ta phải đeo mặt nạ. Chính cô, người mà lạnh lùng với nam nhân lại suýt chút mất kiểm soát, thử hỏi như vậy thì ai có thể cưỡng lại được.

Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Cô không phải dạng người háo sắc, vậy nên rất nhanh, cô đã bình tĩnh, trở lại dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu.

Đối với Lâm Thần, khi thấy Tô Nhan chỉ hơi run rẩy một chút rồi lại bình tĩnh như lúc nãy, cậu trong lòng vui mừng. Thật sự, rất ít nữ giới nào có thể bình tĩnh như cô ấy. Lúc nào, tâm trí cậu cũng ám ảnh việc bị những cô gái điên cuồng theo đuổi, cố gắng dùng mọi cách để làm quen.

Chắc có lẽ, đây là Tô Nhan nên mới có thể bình tĩnh như vậy. Lâm Thần trong lòng lại có chút tán thưởng vị chủ tịch này.

Tô Nhan thấy thời gian không còn sớm, vậy nên cô cũng chẳng thèm nói gì, một mình đi ra ngoài, dáng vẻ vô cùng bá đạo.

Lâm Thần cũng từ từ đi theo, công việc của cậu hiện giờ chính là như vậy. Nhìn Tô Nhan đi đằng trước, cậu chỉ biết cười khổ. Một tay cầm lấy cuốn sổ, một tay cố gắng đeo lại chiếc mặt nạ.

Cả hai người cùng nhau đi trên chiếc xe. Vì Tô Nhan không muốn Lâm Thần lái do tuổi còn quá nhỏ, vậy nên cuối cùng cô ấy vẫn là người cầm lái.

Lâm Thần tuy đã rất cố gắng giải thích rằng cậu biết lái xe, tuy nhiên Tô Nhan chẳng hề nghe ý kiến của cậu. Thậm chí, cô ấy còn tự tay thắt dây an toàn cho cậu giống như một đứa trẻ. Điều này khiến cho cậu chẳng biết phải làm gì cả.

Một hồi đi xe, cậu mới biết khu nhà giàu nó kinh khủng như thế nào. Nào thì bể bơi, rồi cả khu giải trí sang trọng. Thậm chí, cậu còn nhìn thấy máy bay đang du ngoạn trên bầu trời, giống như đang ngắm cảnh vậy. Một thế giới khác biệt đang mở ra trước mặt cậu.

Thứ đó chưa phải khiến cho cậu mở mắt, cái thứ mà khiến cho cậu thậm chí phải há hốc mồm vì nó, đó chính là căn biệt thự xa hoa của Tô Nhan.

“ Đây...đây là nhà cô” Lâm Thần ngơ ngác hỏi Tô Nhan đang lái xe vào bãi.

Tô Nhan thấy Lâm Thần hỏi câu ngớ ngẩn như vậy, vẻ mặt cô có chút khó chịu nói:

“ Thế không phải nhà tôi thì là nhà của mẹ cậu à. Cậu mau đi theo tôi!”

Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của Lâm Thần. Tô Nhan cảm thấy sảng khoái lạ thường, điều này lại làm cho Tô Nhan càng muốn để cho Lâm Thần ngoan ngoãn hơn. Cô dẫn cậu ấy vào trong nhà, giới thiệu sơ lược căn phòng. Lâm Thần ở bên chăm chú nghe, còn lấy cả giấy bút ghi làm cho Tô Nhan cảm thấy cậu không hề là học sinh mà là một người rất thành thục.

Sau một hồi tự tay giới thiệu, Tô Nhan mệt mỏi nói với Lâm Thần:

“ Tôi mệt mỏi rồi, cậu mau đến đây xoa bóp cho tôi!”

Nói xong, cô đi đến ghế dựa, ngồi xuống chờ ở đó. Tuy nhiên, thay vì Lâm Thần đi đến, cậu ta lại đi vào trong bếp rồi xột xoạt chuẩn bị thứ gì đó.

Điều này khiến cho Tô Nhan nhíu mày, chẳng lẽ cậu ta lại bắt đầu giở cái thói đó.

Vậy nên, cô tỏ vẻ khó chịu, nhắc nhở:

“ Cậu đi đâu mà lâu vậy? Mau đến mát xa cho tôi!”

Vừa nói ra, Lâm Thần mới hối hả từ trong phòng bếp chạy ra, trên tay cậu vác theo một số dụng cụ gì đó.

“ Dạ..dạ thưa cô chủ”

Thấy Lâm Thần hối hả như vậy. Cô cũng không để ý, từ từ nằm sấp, lộ ra phần lưng trắng muốt. Cô muốn xem, đứng trước mị hoặc của cô, cậu ta sẽ làm như thế nào?

Cô cam đoan với chính mình, chỉ cần cậu ta có chút háo sắc, chắc chắn cô sẽ chửi thậm tệ cậu ta. Để cho cậu ta biết, thế nào mới là cô chủ của nhà này.

Tuy nhiên, Lâm Thần giống như chỉ chú tâm vào việc làm của mình. Hai bàn tay giống như những bàn tay ma thuật, từ từ nắn bóp vai rồi bóp huyệt trên vai Tô Nhan một cách vô cùng thuần thục.

Nhờ thủ pháp xoa bóp thần kỳ của Lâm Thần, rất nhanh Tô Nhan đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Cho đến khi cô ấy tỉnh thì đã sáng hôm sau rồi.

“Chết...không ngờ mình lại ngủ quên” Tô Nhan bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng nói.

Đây là lần đầu tiên, cô ngủ quên trước mặt một người, mà người này lại là nam sinh như vậy. Nếu nói ra, chắc chắn nó sẽ là một tin chấn động toàn giới kinh doanh.

Tuy nhiên, chỉ có cô mới hiểu, thực sự cậu ta mát xa quá là thoải mái, nó thoải mái tới mức mà mọi ưu phiền trong hôm nay đều biến mất, thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhàng thư thái. Thứ mà cô chưa bao giờ nghĩ đến là có thể xuất hiện.

Ngoảnh qua ngoảnh lại, kiểm tra thân thể cẩn thận, cô không nhận ra được vấn đề gì. Có vẻ như cậu ta đã rời đi sau khi hoàn thành xong công việc.

“ Hừ... may cho cậu ta...” Tô Nhan cố che đi sự xấu hổ của mình, giận cá chém thới nói.

Thấy thân thể mình rất thoải mái, cô định đi ra ngoài. Tuy nhiên, ánh mắt cô lại tập trung vào cái bàn ăn đang chứa đầy đồ ăn trên đó.

“ Mình đâu có nhớ là đã nấu ăn nhỉ” Cô tự hỏi với chính mình.

Mang theo sự nghi hoặc, cô từ từ đến nơi đó. Ngay khi đến, đập vào mắt cô đó là một bàn đồ ăn thịnh soạn, màu sắc đẹp mắt cùng với mùi hương tuyệt vời.

Thân là chủ tịch, những món sơn hào hải vị cô đều thưởng thức qua, nhưng điều kỳ lạ là, những món này lại làm cho bụng cô kêu cồn cào, giống như đang thúc giục cô đến đó ăn vậy.

Đang muốn hỏi xem ai làm, cô lại thấy một tờ giấy nhỏ. Tiện tay cầm lên, cô nhìn từng dòng chữ.

“ Thưa cô chủ, tôi đã hoàn thành xong công việc nhà. Thấy trong tủ còn chút đồ ăn, với lại tôi thấy cô chưa ăn gì, vậy nên tôi mạn phép dùng số đồ ăn đó chế biến thành các món dùng để bồi bổ cho cô. Rất mong được cô tha thứ...”

Đọc được dòng chữ trên, Tô Nhan không hiểu sao lại cảm nhận được sự ấm áp.

Đây có lẽ là lần đầu tiên, chính cô lại mỉm cười khi đọc một bức thư như này.

Một mình ngồi vào bàn, cô nhẹ nhàng cầm dĩa gắp một miếng thịt, từ từ bỏ lên miệng. Ngay khi cho vào, vị ngọt thơm đậm đà từ miếng thịt làm kích thích vị giác, khiến cho cô nhăn mặt, không nhịn được kêu lên:

“ Ngon...ngon quá!!!”