Minh Minh, Minh Minh

Chương 108: Mười khoảnh khắc của tình yêu (1)



Ngoại Truyện: Cuộc Sống Xoay Vần

Mùa thu năm 2022, studio của Tư Minh Minh chính thức khai trương.

Nằm trên con phố quán bar về đêm rực rỡ ánh đèn neon nhưng ban ngày lại hoang vắng, studio này nổi bật như một sự tồn tại độc đáo. Studio không có biển hiệu, chỉ đơn giản là một cánh cửa mở rộng. Người đi ngang không biết bên trong làm gì, chỉ thấy cô chủ ngồi gõ máy tính, gọi điện thoại, hoặc cầm bút viết gì đó.

Ngoài bà chủ, studio còn có một nhân viên bận rộn như chiếc đồng hồ được lên dây cót.

Bà chủ Tư Minh Minh mặc một chiếc áo T-shirt cổ rộng, khoác ngoài là chiếc áo gi-lê vest cổ tim, cùng quần tây ống rộng. Tóc ngang vai buộc hờ bằng một sợi dây chun sau gáy. Cô vẫn mảnh khảnh, đôi chân dài thẳng tắp ẩn trong quần tây, mỗi bước đi, ống quần rộng đong đưa, toát lên phong thái riêng của cô. Nhân viên của cô lại thuộc kiểu con gái hoàn toàn khác. Nhân viên còn lại của cô là một cô gái. Cô ấy có làn da rám nắng, nụ cười tươi khoe hàm răng trắng sáng. Cô ấy khỏe mạnh nhưng không thô kệch, tựa như một con báo đang chạy trên thảo nguyên.

Tư Minh Minh gọi cô ấy là Bạch Ương.

Bạch Ương là cô gái được bạn thân của Tư Minh Minh - Diệp Kinh Thu - đưa từ Tây Tạng về. Bạch Ương nói tiếng phổ thông không giỏi, nhưng khả năng hiểu rất tốt. Mỗi khi bạn nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ mở to đôi mắt, chăm chú lắng nghe, rồi sau đó gật đầu: "Hiểu rồi." Công việc của cô ấy rất đơn giản: dọn dẹp studio, học tiếng phổ thông, học chữ và sử dụng máy tính cùng bà chủ.

Bạch Ương rất thông minh, và Tư Minh Minh rất thích cô ấy.

Cô nói với Diệp Kinh Thu: "Cô ấy thông minh hơn bất kỳ nhân viên nào mình từng dẫn dắt. Mình tin không lâu nữa cô ấy sẽ trở thành một người rất giỏi. Mình rất mong chờ điều đó."

Studio chính thức khai trương vào một ngày mùa thu lạnh lẽo tại Bắc Kinh. Lá cây rụng đầy hai bên đường. Buổi khai trương không có pháo, cũng không có nghi thức gì, Tư Minh Minh không mời ai, chỉ mở toang cánh cửa coi như đón khách.

Trước đó, Tô Cảnh Thu định tổ chức một sự kiện hoành tráng cho cô, nhưng kế hoạch này bị cô gạt đi. Cô nghĩ không cần thiết: "Lúc khai trương thì hoành tráng, lúc đóng cửa lại bẽ bàng, chi bằng cứ âm thầm làm việc trước đã."

Studio của cô là một công ty tư vấn, cung cấp dịch vụ đào tạo nhân tài toàn diện cho các doanh nghiệp. Đây là lĩnh vực sở trường của cô, và cô rất yêu thích nó. Công ty của cô vận hành theo mô hình tài sản nhẹ, hoạt động trực tuyến, với nhân viên làm việc tại bảy thành phố khác nhau. Nhờ đó, họ không phải đi lại hàng ngày mà chỉ cần hoàn thành mục tiêu công việc theo kế hoạch. Trước khi studio chính thức khai trương, họ đã cung cấp dịch vụ cho một doanh nghiệp truyền thống.

Studio này được cô sử dụng làm nơi tổ chức các buổi gặp mặt trực tiếp như câu lạc bộ sách, họp công việc, và các buổi giao lưu nhỏ. Cô còn đặt một bàn trà bên cửa sổ để khách đến có thể uống trà, cà phê, hoặc trò chuyện.

Khách hàng đầu tiên ghé thăm studio hôm đó là Hồ Nhuận Kỳ.

Chuyện Tư Minh Minh rời công ty cũ để tự lập kinh doanh đã lan truyền rộng rãi trong ngành. Nhiều người nhắc đến cô với thái độ mỉa mai: "Người từng đâm sau lưng sếp mình thì làm được gì? Ai dám hợp tác với cô ta chứ?"

Thậm chí, trong suốt hơn nửa năm, Hồ Nhuận Kỳ cũng tránh mặt cô. Tại một hội nghị, vừa nhìn thấy cô, anh ta đã quay đầu bỏ đi.

Hôm nay, sự xuất hiện của Hồ Nhuận Kỳ quả là một bất ngờ. Khi bước vào, anh ta nhìn Tư Minh Minh hồi lâu, như không tin vào mắt mình. Làm sao có thể? Hình ảnh hiện tại của cô hoàn toàn khác với hình ảnh mà cô từng cố gắng xây dựng: không còn sự sắc sảo, khí chất của một người phụ nữ tinh anh, hay phong thái lạnh lùng và dứt khoát. Thay vào đó, là sự bình thản, nhẹ nhàng, đầy nội tâm.

"Nhìn em bây giờ chẳng giống làm kinh doanh, mà giống đang làm từ thiện thì đúng hơn." Hồ Nhuận Kỳ vẫn không bỏ được thói quen nói mỉa. Tư Minh Minh phớt lờ lời chế nhạo của anh ta, chỉ hỏi anh ta muốn uống gì: "Ở đây trà, cà phê, và rượu đều rất ngon. Ra khỏi cửa này rồi sẽ không có đâu."

"Trà đi. Tôi bỏ rượu rồi." Hồ Nhuận Kỳ đáp.

"Tại sao bỏ? Gan nhiễm mỡ à? Hay bị gout?"

"Vì phiền."

Tư Minh Minh tất nhiên biết anh ta phiền chuyện gì.

Hiện tại, anh ta đang không có cuộc sống dễ dàng. Khi mới về dưới trướng Thi Nhất Nam, anh ta phong độ ngời ngời. Nhưng thời gian qua đi, anh ta nhận ra làm việc tại công ty tư vấn và tại doanh nghiệp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ở công ty tư vấn, bạn có thể chỉ đạo và đưa ra chiến lược, nhưng tại doanh nghiệp, bạn đưa ra mệnh lệnh nhưng không ai nghe bạn cả.

Anh ta đang mắc kẹt, còn khó khăn hơn cả khi Tư Minh Minh từng ở đó. Mặc dù danh tiếng của Tư Minh Minh không tốt, nhưng cô đã trưởng thành từ chính "mảnh đất" bên trong tổ chức; còn Hồ Nhuận Kỳ, dù xuất thân có đẹp đẽ đến đâu, vẫn chỉ là một "nhà sư ngoại lai".

Trong khi Bạch Ương pha trà, Tư Minh Minh và Hồ Nhuận Kỳ trò chuyện. Qua vài câu, cô đã hiểu ý đồ của anh ta: muốn lôi kéo cô quay lại.

Tư Minh Minh từ chối dứt khoát: "Tôi sẽ không quay lại. Anh có thể giới thiệu khách hàng, nhưng tôi sẽ không làm việc ở đó nữa."

Bạch Ương ngồi bên, với tiếng phổ thông chưa thạo, liền hỏi: "Thế còn tôi?" Ý cô ấy là, nếu bà chủ quay lại, cô ấy sẽ làm gì?

Hồ Nhuận Kỳ rất bất ngờ trước công ty mới và nhân viên mới của Tư Minh Minh. Anh ta thậm chí nghĩ rằng cô chỉ đang định sống qua ngày. Với anh ta, hôn nhân sẽ khiến phụ nữ mất đi sự sắc sảo, khiến họ trở nên lười biếng và tầm thường như bao người khác.

Rời khỏi studio, Hồ Nhuận Kỳ gần như muốn chặn số Tư Minh Minh, trong lòng xem cô là người hoàn toàn "vô dụng". Nhưng cuối cùng, anh ta không thật sự làm điều đó.

Ngày khai trương, vị khách thứ hai ghé thăm là Cố Tuấn Xuyên. Từ trước đến nay, Tư Minh Minh chưa từng gặp riêng Cố Tuấn Xuyên, nên sự xuất hiện của anh ấy khiến cô rất bất ngờ. Cố Tuấn Xuyên yêu cầu được cô tiếp đón và chủ động xin tài liệu giới thiệu về các dịch vụ của công ty.

Bạch Ương nghe hiểu liền chạy tới kệ sách lấy một cuốn, hai tay cung kính đưa ra. Cố Tuấn Xuyên chăm chú lật từng trang, ra vẻ nghiêm túc thảo luận cùng Tư Minh Minh, sau đó hỏi: "Cô có thể giúp tôi xem xét tình hình công ty của tôi không?"

"Nếu không lấy tiền thì tôi sẽ làm." Tư Minh Minh đáp. Cô vô thức nghĩ rằng đây là ý tốt của Tô Cảnh Thu nhằm giúp cô kiếm thêm mối quan hệ, nhờ anh giới thiệu bạn bè trong hội thương mại đến để hỗ trợ mang tính tượng trưng. Lý do cô nghĩ như vậy là vì Tô Cảnh Thu gần đây đã lần lượt đưa cho cô một vài danh thiếp.

"Nếu phải trả tiền, tôi sẽ không làm đâu." Cố Tuấn Xuyên thở dài: "Thời buổi này, ai còn dám tiêu tiền bừa bãi nữa?"

Lúc này, Tư Minh Minh mới bừng tỉnh: Hóa ra không phải Tô Cảnh Thu giới thiệu cơ hội, mà là giới thiệu người đến "vặt lông" cô. Cô không khỏi bật cười: Được lắm, Tô Cảnh Thu, anh giỏi lắm.

Ban đầu, Tư Minh Minh chỉ muốn trải qua ngày khai trương một cách thoải mái. Không ngờ cả ngày cô lại bận rộn tiếp đón đám "vặt lông" mà Tô Cảnh Thu giới thiệu. Dĩ nhiên, cô hiểu rằng việc mở rộng các mối quan hệ không bao giờ là điều xấu, nhưng mệt mỏi quá, cô vẫn tranh thủ gọi điện phàn nàn với Tô Cảnh Thu: "Có phải anh đang cố tình gây rắc rối cho em không?"

Tô Cảnh Thu cười hì hì: "Anh chỉ muốn giúp em tăng chút không khí thôi. Ban ngày ở con phố đó vốn đã vắng vẻ, nếu ngày khai trương của em mà trông như sắp đóng cửa thì còn ra gì nữa. Có ít người ra người vào vẫn tốt hơn mà."

"Ồ, nhộn nhịp được một ngày, rồi sao nữa?"

"Thì ngày hôm sau lại giống như sắp đóng cửa thôi." Tô Cảnh Thu ở đầu dây bên kia cười ha hả. Nhà hàng của anh đang rất bận rộn vào giờ trưa. Anh vừa áp chảo một miếng bò bít tết, vừa kẹp điện thoại giữa mặt và vai, mồ hôi túa ra như tắm.

Tư Minh Minh nghe tiếng đầu dây bên kia bận rộn liền bảo: "Anh cứ làm việc đi."

"Nhớ ăn cơm đấy." Tô Cảnh Thu dặn dò: "Anh đã nhờ người mang đồ ăn qua cho em và Bạch Ương rồi."

"Vâng. Lần sau đừng gửi nữa, Bạch Ương bảo rằng hằng ngày cô ấy sẽ tự nấu bữa trưa."

"Làm món bánh bắp à?"

"... Im đi."

Tư Minh Minh cúp máy, vừa lúc nhân viên giao hàng đến nơi, mang theo hai chiếc túi giấy được thiết kế tinh xảo. Bạch Ương vui vẻ nhận lấy. Cô ấy nhìn thấy những hộp cơm đẹp mắt thì mừng rỡ vô cùng: Những món ăn này trước kia ở khu vực Tây Tạng cô ấy hầu như không có cơ hội nếm thử. Không ngờ dạ dày của cô ấy lại thích nghi với Bắc Kinh còn nhanh hơn cả trí óc.

Hộp cơm được làm từ chất liệu cao cấp, bên trong có bò bít tết, salad, mì Ý, một phần tráng miệng và một khay trái cây. Tư Minh Minh vừa ăn vừa cảm thấy quá xa xỉ, tự hỏi một công việc thế nào mà lại phải ăn bữa trưa đắt đỏ như vậy.

Nhưng Tô Cảnh Thu luôn khăng khăng rằng: Ăn uống là chuyện nhỏ nhất trong cuộc sống. Nếu ngay cả việc nhỏ này mà chúng ta không làm tốt, thì làm sao đối mặt với những chuyện lớn được?

"Ăn uống tử tế" chính là yêu cầu đầu tiên của Tô Cảnh Thu đối với Tư Minh Minh.

Tư Minh Minh không giỏi nấu ăn, nhưng lại rất thành thạo trong việc đặt đồ ăn ngoài. Để tránh việc cô âm thầm gọi những món dầu mỡ không lành mạnh, Tô Cảnh Thu đã đặt ra một quy tắc: Mỗi tuần chỉ được phép đặt đồ ăn ngoài một lần. Nếu cô đặt quá số lượng, anh sẽ nhịn ăn một bữa.

Thế là chất lượng bữa ăn của Tô Cảnh Thu gắn chặt với số lần Tư Minh Minh gọi đồ ăn ngoài. Nếu cô gọi thêm, anh sẽ đói bụng mà trách móc: "Em chẳng yêu anh chút nào, chẳng quan t@m đến sống chết của anh, cũng không lo lắng anh có bị đói hay không."

Hình phạt này thật sự hiệu quả. Sau vài lần như vậy, mỗi lần mở ứng dụng đặt đồ ăn, Tư Minh Minh đều nhớ đến khuôn mặt đáng thương của Tô Cảnh Thu và tiếng bụng anh sôi ục ục trong đêm. Tiếng đó đúng là rất phiền phức.

Lần nào cũng vậy, bị anh làm ồn đến mức không ngủ được, cô đành bảo: "Xuống dưới mà ăn gì đi." Anh lại nói: "Anh không ăn, nói là phải làm."

Cứ thế, Tư Minh Minh gần như mất hết hứng thú với việc gọi đồ ăn ngoài. Tất nhiên, sau vài ngày cô cũng tìm được cách đối phó: Khi rất thèm ăn, cô sẽ hỏi trong nhóm bạn: "Có ai muốn quan t@m đến mình chút không? Gửi mình một phần đồ ăn đi."

Lục Mạn Mạn lập tức bảo cô gửi link món ăn, thao tác thanh toán cực nhanh. Chỉ cần Tư Minh Minh vừa gửi link, cô ấy đã đặt xong xuôi. Tư Minh Minh rất vui. Những món ăn vặt mà thỉnh thoảng cô thích, trong mắt Tô Cảnh Thu đều bị coi là "tội ác". Nhưng với cách này, cô vẫn có thể ăn món mình thích, mà Tô Cảnh Thu không phải chịu đói, cả hai vợ chồng đều vui vẻ.

Chỉ một chuyện nhỏ như ăn uống cũng phải đấu trí, không biết những cặp đôi khác có như vậy không.

Còn về Tư Minh Minh, khi cô chìm vào công việc thì thường quên cả ăn cơm. Nhưng cũng không sao, vì cô có một "trợ lý ăn uống" luôn nhắc nhở kịp thời. Mỗi ngày, vào lúc 11:30 trưa và 17:30 chiều, trợ lý ấy sẽ gửi tin nhắn đến rất đúng giờ:

"Trưa nay ăn gì?"

"Tối nay ăn gì?"

Đúng là phiền phức, như thể anh chẳng có việc gì khác để làm. Thỉnh thoảng, Tư Minh Minh cố tình không trả lời, thì anh sẽ lập tức gọi điện: "Cố tình không trả lời đúng không? Được rồi, anh đi mách đây!"

Chiêu mách lẻo này rất hiệu quả. Nhiếp Như Sương, với miệng lưỡi như súng máy, sẽ bắn liên hồi vào đầu Tư Minh Minh, làm cô đau đầu không chịu nổi.

Tư Minh Minh không có được một cuộc hôn nhân đẹp đẽ tựa lâu đài trên mây. Cuộc hôn nhân của cô đầy những chuyện vụn vặt thế này. Và sự quan tâm của Tô Cảnh Thu dành cho cô không chỉ dừng lại ở việc ăn cơm, mà còn đến cả… chuyện đi vệ sinh.

Gần đây, anh tự ý đổi tên cô trong danh bạ thành: "Hôm nay vợ đã đi vệ sinh chưa?" Mỗi sáng và tối, anh đều hỏi thăm: "Đi vệ sinh chưa?"

Khi nhìn thấy những tin nhắn kiểu này, Tư Minh Minh chỉ biết lườm nguýt. Rất kỳ lạ, cô đã học được cách lườm nguýt. Cái lườm của cô không mang nhiều ác ý, chỉ đơn thuần là ánh mắt đảo ngược lên trên một chút, chưa thành thục lắm, nhưng đủ để thể hiện thái độ. "Ăn uống tốt, đi vệ sinh tốt, ăn uống tốt mới đi vệ sinh tốt được" - đây chính là chân lý sống của Tô Cảnh Thu.

Tư Minh Minh than thở với bạn thân: "Cái này có hơi thô t ục quá không?"

Lục Mạn Mạn lại bảo: "Cậu sống với anh ấy lâu vậy rồi, giờ mới biết anh ấy thô t ục à?"

Nhưng Trương Lạc Lạc thì chẳng thấy có gì lạ, cô nói: "Quan tâm xem đi vệ sinh chưa, chẳng phải là câu chuyện thường ngày giữa các cặp đôi sao?"

Thường ngày á?

Tô Cảnh Thu dám đến đón Tư Minh Minh trước khi cửa đóng lại, câu đầu tiên anh nói không phải là: "Hôm nay có thuận lợi không?", mà là: "Hôm nay đi vệ sinh chưa?"

Bạch Ương đeo ba lô vải, che miệng bước ra ngoài, như thể vừa nghe được điều gì đó không nên nghe. Cô ấy che miệng rồi chạy biến đi, trong khi Tô Cảnh Thu nhếch miệng chẳng mảy may để ý rằng Bạch Ương vẫn chưa đi khỏi.

"Đi rồi. Không nhiều." Tư Minh Minh đáp.

"Vậy tối nay ăn ngũ cốc thô với rau xanh đi, anh gọi đó là "bữa ăn đầy bể"."

Nghe vậy, Tư Minh Minh choáng váng, chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, miễn là làm vậy có thể khiến Tô Cảnh Thu im miệng. Nhưng người đàn ông này không có ý định dừng lại, thậm chí còn muốn thảo luận thêm về cách duy trì một hệ tiêu hóa khỏe mạnh.

Tư Minh Minh tự nhận mình là chuyên gia dưỡng sinh, nên chẳng buồn nghe những đề xuất của anh. Không hài lòng, Tô Cảnh Thu kéo tóc cô một cái: "Dưỡng sinh mà để dạ dày yếu đi à? Nói thế mà còn không khiêm tốn!"

"Đau!" Tư Minh Minh kêu lên, Tô Cảnh Thu lập tức buông tay, nhưng đã muộn. Cô liền bám lấy anh, nói rằng anh ra tay quá mạnh, tố cáo anh "bạo lực gia đình", yêu cầu anh phải xin lỗi ngay lập tức, nếu không cô sẽ không bỏ qua.

Tô Cảnh Thu quá quen với những màn này rồi. Dù anh đã cố gắng sửa tật tay chân mạnh mẽ, nhưng tiêu chuẩn về "đau" của Tư Minh Minh luôn thay đổi. Đôi khi anh còn chưa kịp chạm vào cô, cô đã hét toáng lên.

"Yếu đuối!" Anh nói.

Tư Minh Minh quay lưng lại, khẽ nhếch mép, cầm túi lên rồi cùng anh ra ngoài. Họ đến nhà hàng của Tô Cảnh Thu. Tối nay, anh sẽ tổ chức buổi thử rượu thứ hai, cần ý kiến từ người tiêu dùng, nên kéo cô theo.

Trước nhà hàng đã có một hàng dài khách chờ. Buổi thử rượu lần này rất hào phóng: không chỉ phát rượu bằng ly giấy nhỏ, mà mỗi người được hẳn một chai thủy tinh đầy. Tại chỗ còn có đồ ăn kèm, nên nhà hàng đông kín người. Đào Đào, vừa trở về từ nước ngoài, phát huy tài năng của mình.

Nhạc jazz du dương vang lên, ánh đèn được chỉnh mờ đi, tạo nên bầu không khí hoàn hảo để thưởng thức rượu.

Tư Minh Minh đứng bên chiếc bàn gỗ cao dài trước cửa sổ, cũng chuẩn bị uống một chai. Khi bật nắp, tiếng "póc" vang lên, không khí uống rượu lập tức được kích hoạt. Cô nhấp một ngụm, rượu cocktail ngọt dịu, hòa quyện với hương trái cây, thật sự rất ngon. Tô Cảnh Thu đúng là cao tay.

Khi làm việc nghiêm túc, anh như trở thành một con người khác.

Dù rất am hiểu về rượu, nhưng vì mới bước vào lĩnh vực này, anh tự nhận đang làm sản phẩm dành cho phân khúc nhỏ, dù đã nhận được lời khen trong một phạm vi nhất định, nhưng biết rõ con đường còn dài và nhiều trở ngại. Giờ đây, anh trò chuyện với những vị khách uống rượu để tiến hành khảo sát. Lo ngại mọi người uống rượu miễn phí sẽ không nói thật lòng, anh lại làm ngược lại, nhờ khách đưa ra câu hỏi giúp mình. Đào Đào đứng bên cạnh ghi chép, tiện thể lấy thông tin liên lạc của khách, hứa rằng nếu ý kiến được chấp nhận, sẽ gửi tặng thêm rượu.

Đồng thời, những khách uống rượu tại chỗ cũng được mời vào nhóm chat, Tô Cảnh Thu bắt đầu xây dựng mạng lưới riêng.

Anh đứng đó, vóc dáng cao lớn, nghiêng người xuống nghe người khác nói, tạo cảm giác chân thành. Khác hẳn với phong cách vội vàng thường ngày, giờ đây anh trở nên điềm đạm. Nhìn Tô Cảnh Thu, trong một khoảnh khắc, Tư Minh Minh nhận ra hình bóng của chính mình trước đây ở anh.

Thật kỳ lạ, như thể cuộc sống của họ bắt đầu hoán đổi. Tô Cảnh Thu kích hoạt "chế độ phấn đấu", còn Tư Minh Minh lại trở nên lười biếng.

Nhưng dù sao đi nữa, trong ánh đêm đẹp đẽ thế này, Tô Cảnh Thu đang phấn đấu lại trở nên đặc biệt quyến rũ. Vậy là cô, trong trạng thái lười biếng, bắt đầu mơ màng. Tựa cằm ngồi đó ngắm anh, nghe anh nói gì đó một cách lơ đãng, chỉ cảm thấy rằng mọi lời anh nói đều đúng.

Tô Cảnh Thu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau lưng, quay lại nhìn Tư Minh Minh.

Dù sự ăn ý giữa họ giờ không còn nhiều, nhưng Tô Cảnh Thu nghĩ rằng cô đang "kiểm tra" mình. Cho đến khi thấy cô rút điện thoại ra và gửi tin nhắn cho anh.

Đúng vậy, Tư Minh Minh giờ đã khác xưa, cô học được cách âm thầm, không lộ vẻ gì mà vẫn có thể nắm lấy trái tim của một người đàn ông trong dòng chảy dài của cuộc sống. Thật ra, cô chẳng làm gì cả, chỉ gửi cho anh một bức ảnh. Bức ảnh đó là ghi chép chu kỳ kinh nguyệt của cô. Tư Minh Minh rất chú trọng chăm sóc sức khỏe, ngay cả ngày đầu tiên sau khi chu kỳ kết thúc cũng phải để cơ thể tiếp tục nghỉ ngơi, và chỉ đến ngày thứ hai mới quyết định có "khởi động lại" tùy theo tình trạng.

Vì vậy, trong bức ảnh đó, vào ngày thứ hai sau khi chu kỳ kết thúc, cô đã khoanh một trái tim nhỏ.

Sự ăn ý giữa hai người lập tức quay trở lại. Một bên là công việc, một bên là Tư Minh Minh. Tô Cảnh Thu vừa muốn làm người đàn ông cầu tiến, vừa muốn trở về nhà "không bằng cầm thú".

Hai suy nghĩ ấy giằng co, đến khi anh quyết định quay lại thì thấy Tư Minh Minh đã trò chuyện với một người đàn ông lạ mặt.

Người đàn ông đó rất đẹp trai, ngồi cạnh Tư Minh Minh và gật đầu tỏ vẻ hứng thú. Đào Đào nhanh mắt, cũng nhìn thấy và thêm dầu vào lửa: "Giờ bà chủ nổi quá rồi, toàn có đàn ông đến bắt chuyện! Lần trước có người còn xin số liên lạc, nói vừa nhìn là biết người phụ nữ đặc biệt!"

Tô Cảnh Thu gật đầu: "Ừ đúng, đặc biệt. Vợ anh có sức hút tốt mà! Vợ anh được đàn ông khác thích anh vui lắm! Tự hào chứ!"

"Thế sao anh nghiến răng nghiến lợi vậy?" Đào Đào hỏi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com