Liệu sống cùng nhau từ sáng đến tối có khiến người ta cảm thấy chán ghét nhau không?
Nửa đêm, Tư Minh Minh mở mắt, trong ánh sáng mờ nhạt nhìn Tô Cảnh Thu đang ngủ say. Tiếng thở của anh rất nặng, chứng tỏ anh đang trong trạng thái ngủ sâu.
Tư Minh Minh có chút ghen tị với anh. Tâm trạng của Tô Cảnh Thu thật sự rất tốt. Trước khi ngủ, anh vẫn còn lo lắng có lẽ mình sắp phá sản, vậy mà khi đầu vừa chạm gối, không ngoa khi nói rằng, chỉ cần một phút là anh đã ngủ ngay. Dường như chuyện phá sản chẳng hề liên quan gì đến anh.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến một điều: Chỉ cần Diệp Kinh Thu không có điện thoại, thì anh ta có thể đi bất cứ đâu mình muốn, đúng không? Tiến bộ của công nghệ rốt cuộc là giúp con người hay giam cầm con người?
Sau đó, cô lại nhớ đến chuyện khác: Bạn thân của Tô Cảnh Thu, Cố Tuấn Xuyên, nói rằng muốn làm một dự án tư vấn. Giờ liệu anh ấy có tiếp tục làm không? Hay phải điều chỉnh giảm lương? Tư Minh Minh cảm nhận mùa đông giá lạnh sắp đến, các doanh nghiệp muốn tồn tại thì khẩu hiệu "tăng thu giảm chi" không còn là lời nói suông nữa.
Tiếp tục, cô nghĩ đến: Khi công ty thật sự hoạt động trở lại, mật độ chỗ ngồi trong văn phòng liệu có quá dày không? Có đủ khoảng cách an toàn không? Nếu không đủ, cách tốt nhất có lẽ là tách mọi người ra.
Sau khi nghĩ hết những chuyện đó, đầu óc cô vẫn không nghỉ ngơi. Tiếp theo, cô lại nghĩ về công việc mới của Trương Lạc Lạc, làm ở một công ty khởi nghiệp nhỏ, nơi đó nói rằng sẽ hoãn thưởng cuối năm đến sau Tết. Lỡ như không thưởng nữa thì sao?
Cô không hiểu tại sao mình lại lo nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy mọi thứ thật khó khăn.
Tư Minh Minh nhận ra mình có hơi lo lắng.
Đã rất lâu rồi cô không cảm thấy như thế. Những năm qua, cô luôn giữ được bình tĩnh, gặp chuyện gì cũng có thể tự cân bằng. Nhưng lần này, cô không hiểu lo lắng của mình đến từ đâu, có lẽ chỉ là cảm giác trong tiềm thức.
Vì ngủ không ngon, sáng hôm sau cô cảm thấy rất mệt mỏi. Khi đi lại, bước chân nhẹ bẫng, trong mắt Tô Cảnh Thu, cô trông như một "ma nữ" đang lơ lửng trong nhà. Nữ quỷ này "đầu tóc rối bù," nghe anh nói gì cũng không phản ứng. Tô Cảnh Thu thậm chí còn tưởng cô sẽ nhe răng nanh hay chìa móng vuốt ra mà ăn thịt anh.
"Sao em không ngủ?" Tô Cảnh Thu hỏi cô.
"Em không biết." Tư Minh Minh trả lời: "Tối qua đầu em rất tỉnh táo, từ chuyện trăm năm trước đến trăm năm sau em đều nghĩ hết cả rồi."
Tô Cảnh Thu suy nghĩ một hồi rồi kết luận: "Em bị bí bách quá rồi."
"Em thích ở nhà mà."
"Trước đây em thích ở nhà là vì em biết em muốn ra ngoài lúc nào cũng được. Bây giờ em ở nhà vì em không thể ra ngoài. Thế nên em mới bí bách."
Người có giỏi đến đâu cũng sẽ bí bách. Phạm vi hoạt động chỉ quanh quẩn trong nhà, ngoài ăn uống, đi vệ sinh và làm việc từ sáng đến tối, chỉ còn hai niềm vui là tập thái cực quyền và l@m tình. Ngoài ra, chẳng còn gì khác.
Tô Cảnh Thu cũng không hiểu, tại sao lại có công việc đòi hỏi phải họp từ sáng đến tối liên tục như vậy. Rốt cuộc thì nó có ý nghĩa gì? Phong cách làm ông chủ của anh cũng giống con người anh, có chút phong trần và phóng khoáng. Anh không thích những lời nói sáo rỗng hay vẽ bánh cho người ta. Trong khi nhà hàng khác sáng sớm tổ chức họp và nhảy múa, anh lại yêu cầu nhân viên có thời gian thì ngủ thêm hoặc chăm chút vẻ ngoài cho sạch sẽ.
Nhân viên nhà hàng của anh thật sự là một "hiện tượng lạ" trên con phố thương mại ấy. Dưới sự dẫn đầu của quản lý Đào Đào, đứng thành hàng, đúng là rất bắt mắt. Có khi Đào Đào đùa: "Làm náo động cả phố!" Cả nhóm thanh niên sẽ lập tức bước ra, đứng trước cửa nhà hàng như những tấm biển quảng cáo sống động.
"Hay là công việc của mình quá sáo rỗng." Tô Cảnh Thu thầm nghĩ.
Còn Tư Minh Minh, công việc của cô quá nhiều, đến mức đi vệ sinh cũng phải đặt máy tính lên đùi. Cảnh ngượng ngùng nhất là khi cô đang rặn thì đầu bên kia gọi cô phát biểu, còn bên ngoài, Tô Cảnh Thu gõ cửa hỏi cô muốn ăn gì vào bữa trưa.
"Ăn phân!" Cô tức giận hét lên, sau đó mở micro để phát biểu.
"Phân vị súp cá hả?" Tô Cảnh Thu trêu cô, rồi quay vào bếp nấu ăn. Lúc này, thường thì cô sẽ muốn ăn món nào đó có vị đậm một chút để xoa dịu tâm hồn bị tổn thương. Vì thế, anh quyết định làm món sườn xào chua ngọt.
Ngồi trong thư phòng, ngửi thấy mùi thức ăn, Tư Minh Minh thở phào, may quá, không phải ăn phân. Cả buổi sáng họp như đánh trận khiến cô chẳng còn chút thèm ăn, nhưng giờ lại bắt đầu cảm thấy đói.
Các cụ thường nói: "Kết hôn tốt, vì có người chăm sóc lẫn nhau." Tư Minh Minh nghĩ, việc có ai đó chăm sóc không liên quan đến việc kết hôn, mà liên quan đến tình cảm và người bạn đời là ai. Ví dụ như Tô Cảnh Thu.
Những ngày sống cùng nhau từ sáng đến tối, Tư Minh Minh luôn được anh chăm sóc tận tình. Ba bữa mỗi ngày, đôi khi còn có bữa khuya. Cô không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào. Liệu ông chủ nhà hàng nào cũng vậy sao?
Khi ăn, Tô Cảnh Thu hỏi cô có bị táo bón không. Câu hỏi này đặt ra trong lúc ăn mà cô lại không thấy khó chịu, chỉ gật đầu đáp: "Ừ. Rất lạ, từ hôm qua bắt đầu rồi."
"Còn anh thì sao?" Tư Minh Minh hỏi lại.
"Dĩ nhiên là mọi chuyện rất trơn tru."
"Thảo luận chuyện này trong bữa ăn có phù hợp không?"
"Có gì không phù hợp? Ai mà chẳng phải đi vệ sinh."
"Vậy sao không chọn lúc khác để nói?"
"Vì anh vừa nghĩ đến."
Cả hai bật cười.
Tô Cảnh Thu ép cho cô một ít nước ép trái cây và rau củ, bảo cô uống. Nghỉ ngơi hai mươi phút, anh kéo cô đi dạo quanh nhà. Từ phòng này qua phòng kia, cuối cùng cảm thấy quá nhàm chán, cả hai ra khu dân cư đi dạo.
Khu dân cư không một bóng người, thế giới yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đột nhiên, Tư Minh Minh cảm thấy cơn buồn vệ sinh, liền kéo tay Tô Cảnh Thu chạy về nhà. Thật buồn cười, cuộc sống của họ đúng là hài hước đến lạ.
Tủ lạnh trong nhà sắp trống không. Ban đầu hào phóng chất đầy cá thịt cho Nhiếp Như Sương, không ngờ giờ đây lại phải ở nhà lâu đến vậy, nhìn nhau mà sắp đến lúc "nồi hết gạo."
Tô Cảnh Thu quyết định ra ngoài.
Cầm chiếc thẻ ra vào quý giá, anh lái xe đến quán bar. Chiếc xe địa hình cỡ lớn được độ lại của anh giống như một con quái vật khổng lồ trên con đường gần như trống trải. Anh bật đài phát thanh, nghe chương trình "Những câu chuyện kỳ quặc" của Tư Minh Minh. Kỳ lạ là, anh lại cảm thấy câu chuyện hôm đó chẳng kỳ quặc hay đáng sợ chút nào.
Phố quán bar vắng tanh.
Phố quán bar từng nhộn nhịp nay như rơi vào chế độ im lặng. Khi anh mở cửa quán, bụi bay tung lên một lớp mỏng. May mắn là anh đeo khẩu trang, không bị sặc, nhưng mắt lại cay xè. Anh đi thẳng vào kho, mở tủ đông lớn, nhìn thấy trong đó đầy ắp thực phẩm dự trữ. Anh nghĩ: "Tuyệt quá, lại có cái ăn thêm một thời gian."
Sau đó, anh bắt đầu chuyển đồ lên xe.
Điều này khiến Tô Cảnh Thu nhớ đến "Xác Sống" (The Walking Dead). Anh cảm giác mình giống như người đi ra đường để tìm kiếm vật tư. Anh thậm chí còn nghĩ: "Có phải mình cũng nên xây dựng một khu trú ẩn không nhỉ? Rồi sinh ra một đám con, thừa hưởng trí thông minh của vợ mình và thể lực khỏe mạnh của mình."
Trong suốt thời gian này, điện thoại anh không ngừng đổ chuông. Không hiểu sao, có lẽ vì mọi người đều bị kìm nén quá lâu, mà nhóm bạn học tiểu học vốn bình thường chẳng mấy ai nói chuyện nay lại rôm rả hẳn lên.
Tô Cảnh Thu liếc qua nhóm chat, không có tin tức gì quan trọng, nên anh tắt điện thoại. Anh quyết định đi một chuyến tới nhà Nhiếp Như Sương và Vương Khánh Phương, mang ít đồ ăn cho hai bà mẹ. Nhưng cả hai đều rất cẩn trọng, dù anh nói gì cũng không đồng ý nhận. Cuối cùng, anh đành để đồ ở cổng khu dân cư của họ, để họ tự ra lấy.
Tô Cảnh Thu bận rộn xoay vòng một hồi, đến lúc về nhà cũng chỉ mới xế chiều. Trong nhóm cư dân khu phố có người thông báo rằng một con rắn nuôi trong nhà đã thoát ra ngoài, nếu ai nhìn thấy, xin hãy liên lạc ngay lập tức.
"Gì mà nuôi đủ thứ thế chứ!" Tô Cảnh Thu lẩm bẩm.
Trong nhà rất yên tĩnh, cũng không bật đèn.
Tư Minh Minh ngồi trong bóng tối, chút ánh hoàng hôn cuối cùng còn sót lại chiếu lên người cô.
"Tư Minh Minh?" Tô Cảnh Thu gọi tên cô, nhưng cô không đáp lại.
Tô Cảnh Thu bước tới gần, nhìn thấy tay cô từ từ thò vào trong áo. Động tác này rất kỳ lạ, khiến anh không thể rời mắt. Tư Minh Minh trông quá bất thường, liệu cô có điên rồi không?
Cô chậm rãi rút tay ra khỏi áo, đột nhiên động tác nhanh như chớp, lấy ra một con rắn và ném thẳng vào người Tô Cảnh Thu. Anh hét lên một tiếng, nhảy lùi lại vài bước, nhặt con rắn lên để nhìn kỹ hơn: "Mẹ nó! Giả à!"
Trái tim anh vẫn đang đập thình thịch, giận đến mức muốn bóp ch3t Tư Minh Minh ngay lập tức. Còn Tư Minh Minh thì tựa đầu vào lưng ghế sofa, vai run lên vì cười ngặt nghẽo trước trò đùa của mình.
"Rắn ở đâu ra vậy?" Tô Cảnh Thu hỏi.
"Mang từ nhà cũ đến." Tư Minh Minh cười chảy cả nước mắt, vừa lau vừa đáp. Con rắn giả này là do Lục Mạn Mạn năm xưa dùng để dọa cô. Không biết sao lúc dọn đến nhà Tô Cảnh Thu, cô lại mang theo. Chiều nay, trong lúc dọn đồ, cô tình cờ tìm thấy.
"Lục Mạn Mạn đúng là đồ ngu ngốc!" Tô Cảnh Thu nói: "Kiểu người như cô ta đáng bị ăn đòn!"
"Nhưng mà Tư Minh Minh, bây giờ em cũng chẳng khá hơn đâu." Anh chỉ trích cô: "Không, có lẽ em luôn là người như thế."
Tư Minh Minh thừa nhận mình đúng là gian xảo. Nhiếp Như Sương từng mô tả về cô: "Nhìn Tư Minh Minh thì giống người tử tế lắm."
"Sau này anh phải cẩn thận em, không biết chừng lúc nào em lại bán đứng anh." Tô Cảnh Thu nói: "Hồi nãy lái xe ra ngoài, anh chợt nhớ đã lâu rồi không được chơi thoải mái. Đợi xuân về hoa nở, chúng ta lái xe đi chơi nhé."
"Em không đi đâu." Tư Minh Minh đáp: "Chúng ta không hợp đi chơi với nhau."
"Quan trọng là đi cùng nhau mà?"
"Không, quan trọng là có chơi hợp với nhau hay không."
Lòng Tô Cảnh Thu chùng xuống, liếc nhìn Tư Minh Minh một cái, rồi đi vào bếp nấu ăn.
Tư Minh Minh rất biết cách phá hỏng không khí. Dù lời cô nói là sự thật, nhưng không thể nói khéo hơn được sao? Cô đi du lịch là kiểu ở trong khách sạn, thỉnh thoảng ra ngoài ngắm cảnh; còn anh thì thích trải nghiệm hành trình thật sự. Anh hiểu rõ điều này.
Không hợp nhau trong chuyện vui chơi là vấn đề nghiêm trọng. Nhưng điều nghiêm trọng hơn là Tư Minh Minh không coi vấn đề này là nghiêm trọng, và giải pháp của cô là từ chối đi chơi cùng nhau.
Anh về phòng mình, đóng cửa lại, nằm xuống giường đầy tức tối. Một lát sau, cơn tức dần biến thành cảm giác buồn bã. Tô Cảnh Thu không hiểu, hai người sống chung, tại sao không thể tìm cách dung hòa? Không hợp nhau trong chuyện chơi bời cũng có thể tìm giải pháp mà, ví dụ như cô bớt công việc đi, hoặc anh khám phá nhiều chỗ vui gần khách sạn hơn. Thế nào cũng tốt hơn việc cô thẳng thừng từ chối.
Anh cứ nằm đó, bụng đói, cuối cùng tự làm cho mình một miếng bít tết. Ở bên kia, Tư Minh Minh vẫn đang họp, dường như là để sắp xếp các buổi đào tạo trực tuyến. Miếng bít tết chẳng có vị gì, anh chỉ muốn cãi nhau một trận ra trò với cô.
Tư Minh Minh bận rộn đến hơn 9 giờ tối mới nhận ra mình đói, và Tô Cảnh Thu không gọi cô ăn cơm. Không, anh còn chẳng nấu cơm.
Cô vào phòng anh, thấy anh đang ngủ. Nghĩ rằng anh không khỏe, cô bước đến sờ trán anh. Không nóng.
"Tô Cảnh Thu, Tô Cảnh Thu." Cô lay vai anh.
Anh trở mình, không để ý đến cô.
"Anh không khỏe ở đâu sao?" Cô sờ trán anh lần nữa, rồi lần tay xuống cổ, tiếp đến lưng anh. Vẫn không thấy nóng.
Cô hơi lo lắng, nhưng lại phải tham gia cuộc họp kinh doanh cuối cùng trong ngày, bèn kéo chăn đắp đến cổ anh, rót cho anh một ly nước nóng, sau đó nhẹ nhàng bước ra và đóng cửa lại.
Vào bếp, cô tự nấu một tô mì nước đơn giản, mang theo vào cuộc họp. Trong lúc ăn, cô bị bỏng tay, nhưng không kịp tìm thuốc trị bỏng vì đã đến lượt mình trình bày. Để thích nghi với mục tiêu chiến lược của công ty, các nhóm có định hướng kinh doanh không rõ ràng cần được tối ưu hóa liên tục.
Hồ Nhuận Kỳ dường như cũng phát điên, đang phủ nhận toàn bộ đóng góp của một bộ phận dưới quyền Thi Nhất Nam.
Người phụ trách bộ phận ấy nhắn tin riêng cho Tư Minh Minh, liên tục phàn nàn: "Hôm nay anh ta bị gì vậy? Làm theo chỉ đạo của sếp nào sao? Anh ta có biết nói như thế này sẽ gây ảnh hưởng gì không?"
Tư Minh Minh trấn an: "Bộ phận trước cũng bị như vậy."
"Thế thì tôi nghi ngờ anh ta đang muốn thay thế vị trí của Thi Nhất Nam."
Tư Minh Minh gửi lại một biểu tượng mặt cười, không nói gì thêm.
Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, công ty gia hạn nghỉ thêm bảy ngày cho toàn thể nhân viên, nhưng trong bảy ngày ấy, nhóm của Tư Minh Minh luôn bận rộn nghiên cứu cách chuyển đổi từ hình thức làm việc trực tiếp sang trực tuyến. Trước hết, họ cần thay đổi thái độ.
Trước đây, khi làm việc tại văn phòng, mọi người ngày nào cũng gặp nhau, đối mặt với những con người bằng xương bằng thịt, nên cảm giác an toàn hơn, mọi thứ dễ kiểm soát hơn. Còn bây giờ, thứ mà họ đối mặt chỉ là chữ viết, là âm thanh, khoảng cách giữa con người với con người trở nên mơ hồ. Ngay cả Tư Minh Minh cũng mất mấy ngày để điều chỉnh.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi.
Tô mì cô tự nấu chẳng ngon lành gì, nhạt nhẽo vô vị. Trong lúc nghỉ giữa các cuộc họp, cô còn hỏi Nhiếp Như Sương: "Nếu một người không sốt, nhưng cơ thể cứ thấy khó chịu, uể oải, thì có thể là vấn đề gì nhỉ?"
"Có thể là không muốn để ý đến ai?" Nhiếp Như Sương đáp.
Không muốn để ý đến ai? Đây quả là điều mới lạ, vì kể từ khi quen Tô Cảnh Thu, đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Cô đóng laptop lại, suy nghĩ nghiêm túc một lúc, xác định vấn đề nằm ở chuyện "đi chơi".
Tư Minh Minh nhận ra rằng cách mình giao tiếp với Tô Cảnh Thu thật quá cứng nhắc, đặc biệt là khi anh vừa bày tỏ cảm xúc như vậy, cô lại trở thành người làm anh mất hứng. Anh giận là đúng thôi. Dù cho khi anh giận dỗi trông như một cô vợ nhỏ, còn không bằng sự lạnh nhạt của cô.
Cô bước vào phòng Tô Cảnh Thu lần nữa. Ban đầu, Tô Cảnh Thu đang giận, nghe tiếng cô mở cửa, liền đặt điện thoại sang một bên, giả vờ ngủ.
Tư Minh Minh tiến đến gần, cúi xuống, hôn lên má anh một cái.
"Đừng giận nữa." Cô nói: "Em không cố ý đâu."
Tô Cảnh Thu hừ một tiếng, ý là muốn cô dỗ thêm chút nữa. Anh trở mình, để lộ bên má còn lại.
Tư Minh Minh lại cúi xuống, hôn tiếp.
Tô Cảnh Thu chu môi lên, Tư Minh Minh đành hôn cả lên môi anh. Cơn giận của Tô Cảnh Thu vơi đi đôi chút, nhưng vẫn cố giữ vẻ dỗi hờn. Hiếm khi được Tư Minh Minh dỗ dành, anh nhất định phải tận dụng cơ hội này.
"Em biết dỗ người khác không đấy?" Anh hỏi.
"Kinh nghiệm hạn chế."
"Để anh dạy em."
Tô Cảnh Thu cố tình nhún vai, bắt chước giọng điệu nũng nịu nói: "Chồng ơi, em sai rồi, sau này mình cùng nhau đi chơi nhé."
Anh bắt chước quá giống, khiến Tư Minh Minh bật cười.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tô Cảnh Thu vang lên, màn hình lại không khóa. Tư Minh Minh thấy một tin nhắn từ một cô gái: "Lần tới gặp nhau nhé."
Câu nói vốn rất bình thường, nhưng cái tên của cô gái ấy lại khiến người ta khó quên. Tư Minh Minh liếc nhìn hình xăm trên cánh tay của Tô Cảnh Thu, rồi lại nhìn điện thoại anh, nói: "Không hợp chơi với nhau thì đừng cố."
"Cả đời này đừng đi chơi cùng nhau nữa." Giọng cô bỗng nghiêm túc hẳn.