"Tiểu nha đầu này chứ ai, cả buổi chiều đều kể chuyện này."
"Bây giờ chắc ngay cả chó trong hậu viện cũng biết rồi."
Ta quay đầu nhìn A Chi, nàng ta lập tức che miệng, lắc đầu nguầy nguậy, ra vẻ "không phải ta, ta không nói gì cả".
Sau khi bán đứng A Chi, Trần Trường Niên thuận tay ném một chồng giấy lên bàn, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh ta, rót một bát sữa bò uống ừng ực.
Vô tình liếc nhìn, ta thấy trên chồng giấy có viết "Bát Nhã Tâm Kinh", chữ viết ngay ngắn, không giống với nét bút tùy tiện thường ngày của hắn, bèn thuận miệng hỏi:
"Chàng chép kinh làm gì? Chàng đâu có tin Phật."
"Ta không tin."
Trần Trường Niên ném bát xuống bàn, tiện tay dùng tay áo lau miệng:
"Ta chỉ đang chép giúp người khác thôi."
Ta nghi ngờ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bạn bè nhậu nhẹt của chàng còn có người tin Phật sao? Hiếm thấy thật đấy."
Trần Trường Niên cẩn thận cuộn giấy lại, nhét vào trong ngực:
"Không phải bọn họ, chỉ là trả một ân tình thôi."
Thấy hắn không muốn nói, ta cũng lười hỏi tiếp, chỉ sai nha hoàn thu dọn bàn, rồi tắt nến chuẩn bị ngủ.
"Nàng còn thích Thẩm Trọng Tự không?"
Trong bóng tối, giọng Trần Trường Niên vang lên, có chút dò xét.
"Ý ta là, nếu nàng vẫn còn thích hắn, vậy chúng ta khỏi đi xem lễ thành thân của bọn họ, để tránh cho nàng khó chịu."
"Tại sao không đi?"
"Muội muội thành thân, tỷ tỷ sao có thể không đến?"
Hắn có chút bất bình:
"Vậy cũng phải xem nàng ta có xem nàng là tỷ tỷ hay không chứ."
Ta thở dài, lười tranh luận:
"Ai bảo ta đây có lòng bao dung, dùng đức báo oán mà!"
Hắn cười khẩy:
"Giang Minh Nghi, nàng đúng là tự luyến thật đấy."
Ta bĩu môi:
"Không muốn nói chuyện với chàng nữa, ngủ đây!"
Không lâu sau, ta nghe thấy hơi thở đều đều của Trần Trường Niên, có lẽ đã ngủ rồi.
Ngày Giang Minh Tịch và Thẩm Trọng Tự thành thân, ta nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Thẩm Trọng Tự, chợt nhớ đến thoại bản kia.
Trong thoại bản cũng từng miêu tả về đám cưới của "Giang tiểu thư" và "Thẩm công tử".
Đám cưới ấy do hoàng thượng ban hôn, tổ chức muôn phần long trọng, náo nhiệt.
Vô cùng phô trương, lại không có chút tình cảm.
Đội khăn voan, "Giang tiểu thư" cũng có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng của "Thẩm công tử".
Sau này, nha hoàn trong phủ kể lại rằng:
"Thẩm công tử từ đầu đến cuối đều giữ khuôn mặt lạnh lùng, không hề nở một nụ cười."
"Trước mặt đông đảo khách khứa, hắn không hề che giấu sự chán ghét đối với "Giang tiểu thư"."