Minh Nguyệt Kiều Kiều

Chương 4



5



Cứ như là bây giờ đi, tiệc tẩy trần mới hòm hòm đi qua được bảy ngày.



Trong Dị Trân các, ta lại gặp được Tống Doanh Nguyệt.



Ta còn đang ở Nhã gian trên lầu chọn trang sức, đã nghe thấy dưới lầu ồn ào nhốn nháo, đi ra tính hóng hớt xem.



Dưới lầu không biết từ bao giờ đã tụ tập không ít người, có mấy cô nương đang đứng bị đám đông vây xung quanh, mà nào trong đó lại có Tống Doanh Nguyệt.



Ta chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống.



Mấy người đang đứng ở bên cạnh Tống Doanh Nguyệt ta đã thấy rồi, toàn là đích nữ của mấy gia đình quan nhỏ trong kinh thành.



Kẻ cầm đầu Tô Yến Như đằng kia cũng là một trong số vai ác nhỏ trong nguyên tác.



Mấy người đó cùng nhau xuất hiện tại một chỗ, tất nhiên sẽ không có chuyện tốt lành gì.



Ta hẵng còn suy nghĩ, Tô Như Yên dưới lầu đã bắt đầu phát huy khá ổn rồi.



"Một con hồ ly tinh phá huỷ nhân duyên của người khác còn có mặt mũi đi rêu rao khắp nơi này à?"



"Nhìn cái điệu bộ nghèo rách của ngươi đi, Dị Trân các cũng là nơi ngươi xứng đến ư? Đúng là đen đủi."



Tống Doanh Nguyệt bị mấy cô nàng ta một câu ngươi một câu sỉ nhục, rưng rưng nước mắt, đến một câu phản bác cũng không nói nên lời.



Đúng là được xây dựng theo hình tượng người câm, nhìn cái là thấy uất rồi.



Thấy nàng ấy mãi không thốt lên được câu, khí thế của mấy người kia càng được nước tiến tới.



Trông thấy bàn tay của Tô Như Yến sắp rơi xuống mặt Tống Doanh Nguyệt, ta mở miệng.



"Chà? Nàng ấy không xứng đến, thế ngươi xứng chỗ nào?"



Giang nam thương nhớ tình ai

Ta mặt không cảm xúc, đi từ trên lầu bước xuống, nhìn Tô Như Yên chăm chú: "Là kiểu không có lễ nghĩa, mở mồm phun điều ác như ngươi là xứng ư?"



"Lục, Lục tiểu thư!" Các nàng vừa thấy ta đều giật mình hoảng sợ, rồi vội xum xoe nịnh nọt cười,



"Lục tiểu thư, con hồ ly tinh này câu dẫn Bùi tướng quân, chúng ta thật sự không nhìn nổi, mới muốn thay ngươi dạy bảo lại nàng ta."



"Thay ta à?" Ta cười lạnh mộ tiếng, "Tô tiểu thư thật là oai phong lẫm liệt quá ha, giờ đã có thể thay ta làm việc rồi, sau này có phải cũng muốn thay ta làm đích nữ phủ Trấn Quốc công không?"



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/minh-nguyet-kieu-kieu/chuong-4.html.]

Tô Như Yên ngày thường cũng có duyên vài lần gặp ta, nàng ta biết ta không bao giờ thích có người con gái khác tiếp cận Bùi Tranh.



Nhưng nàng ta không ngờ mình làm một đống chuyện không những không thể lấy lòng ta, trái lại còn chọc giận ta, tức thì sợ đến phát run.



"Ta không có ý đó, Lục tiểu thư, ta sai rồi, ta không dám nữa."



"Nếu lần sau để ta bắt gặp được các ngươi ỷ thế h.i.ế.p người, vậy để gia chủ nhà các ngươi đợi ăn sổ con của Ngự sử đài đi."



Nói một câu đã doạ mấy người đó liên mồm nhận sai, đến cả trang sức đã chọn xong cũng không dám lấy, nhanh chân chạy trốn.



Ta quay người, Tống Doanh Nguyệt đứng đằng sau đần mặt ra nhìn ta, nước mắt ngập bờ mi đã quên rơi xuống.



"Cảm, cảm ơn ngươi, Lục tiểu thư." Một lát sau, nàng mới tỉnh hồn, lắp ba lắp bắp nói.



"Không cần." Ta lắc đầu chuẩn bị đi.



Tống Doanh Nguyệt đột nhiên gọi ta lại: "Lục tiểu thư, sao ngươi, sao ngươi lại giúp ta?"



"Không vì sao hết, chỉ trách mấy người bọn họ làm ồn ta nhức đầu thôi."



Nàng sững người, do dự một chốc: "Chẳng nhẽ Lục tiểu thư không oán ta sao?"



Ta nhướng mày: "Oán ngươi? Sao phải oán? Vì Bùi Tranh à?"



"Oán ngươi có tác dụng gì không? Vả lại đó là chuyện tình yêu, từ trước đến giờ luôn có nghĩa là cả hai bên vừa lòng vừa ý với nhau, nếu có sai, cũng không chỉ mình ngươi mắc tội."



Việc khiến người khác ghét nhất ở nữ phụ chuyện ngược là đem tất cả nguyên nhân đánh mất nam chính đổ hết lên đầu nữ chính.



Quả thật, nữ chính đúng là cũng chẳng trong sạch lắm đâu.



Nhưng kẻ một bên đóng vai tình sâu ý nặng, một bên chuyển hết tình cảm lên người nữ chính, khiến nữ phụ vì yêu hoá điên rõ ràng chính là nam chính.



Mũi tên oán hận nên b.ắ.n đúng về hướng cội nguồn của mọi chuyện.



Bảo ta vì một gã đàn ông như vậy biến thành oán phụ, có hơi ép buộc rồi đó.



Tống Doanh Nguyệt đại khái cũng không ngờ ta sẽ nói ra những lời như vậy, rất chi khiếp sợ.



Nàng ấy ngẩn ra hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Ngươi và trong tưởng tượng của ta không giống nhau lắm."



"Thế ư?" Ta nhếch môi cười.



"Vậy mong là ta không làm Tống cô nương thất vọng."