10
Lại đồng thời xuất hiện cùng lúc với Bùi Tranh và Tống Doanh Nguyệt, cũng phải một tháng sau.
Trung thu đến, trong cung sẽ tổ chức săn b.ắ.n mùa thu, cha hờ đưa ta đi tham gia cùng.
Nhưng ta không ngờ, Bùi Tranh thế mà cũng đưa Tống Doanh Nguyệt đi cùng.
Chung quy với mối quan hệ của hai người hiện tại, trong trường hợp như này, Bùi Tranh đưa nàng ấy đi cùng nghe vô lý vãi ra.
Chẳng qua ngẫm lại thì đây là câu chuyện ngôn tềnh, ta cảm thấy, nam nữ chính cùng nhau xuất hiện, đột nhiên thấy cũng hợp lý vãi.
Nghĩ cảnh nữ phụ ác độc và nam nữ chính đồng loạt xuất hiện, hơn nữa đây là buổi săn bắt mùa thu, trong truyện ngôn tềnh cổ trang, gần 90% sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Ta thở ngắn than dài, quyết định phải tránh xa hai đứa xui xẻo này một tý.
Nhưng ta vừa cúi đầu nghĩ, giây tiếp, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ta.
Tiếp đó, giọng nói trầm ấm từ trên đỉnh đầu ta truyền xuống: "Kiều Kiều!"
Ta ngẩng đầu, là Bùi Tranh, ta tránh hắn, hắn còn chủ động đi đến tìm.
Thu vén tâm trạng ổn định xong ta hờ hững hỏi: "Bùi tướng quân có chuyện gì không?"
"Dạo này muội cứ trốn ta miết thôi!" Bùi Tranh khổ sở.
"Bùi tướng quân, chúng ta đã từ hôn, theo lý nên tránh nhau cho bớt người sinh nghi."
Từ hôn xong, ta và Bùi Tranh chưa gặp nhau đến mấy lần, ngẫu nhiên có mấy lần suýt đụng mặt nhau trên phố, ta chủ động tìm cách né hắn ra.
"Thôi." Bùi Tranh đành lòng thở dài não nề, thấy ở đây không có ai, hạ giọng thì thầm: "Nay ta có chuyện muốn bàn với muội."
Phủ Đại tướng quân hiện tại đang kết minh với nhị hoàng tử, nhị hoàng tử là người có hy vọng sẽ thừa kế đế vị nhất. Còn Bùi Tranh cũng biết được phủ Trấn Quốc công và nhị hoàng tử bây giờ không khác gì nước và lửa, cũng biết cha ta ở trong triều nhiều lần bị chèn ép.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có ta như trước, cho nên hắn muốn khuyên ta, khuyên ta đừng mắt mù trước thế cục bây giờ nữa, khuyên ta hãy quay lại với hắn đi. Làm như thế, hai nhà Lục - Bùi kết thành quan hệ thông gia, vậy là hợp tình hợp lẽ đầu quân cho nhị hoàng tử.
Hắn nói tình thân ý thiết, ta nghe đến nỗi ngáp dài.
Ta nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn: "Bùi tướng quân, rốt cuộc bằng đâu mà ngươi cảm thấy, ta vẫn sẽ nối lại tình xưa với ngươi?"
Bùi Tranh chân thành đáp: "Bàn cờ này, đi sai một nước, thua cả bàn, ta không muốn thấy muội bị liên luỵ."
"Kiều Kiều quay về bên cạnh ta đi, ta chắc chắn sẽ bảo vệ muội không lo gì hết."
Ta cười khẽ: "Bảo vệ ta ấy à? Bảo vệ của Bùi tướng quân, chắc là bảo ta thành thân với ngươi nhỉ? Làm một đoá hoa xinh đẹp mỏng manh phụ thuộc vào ngươi, suốt đời mong ngóng sự bảo vệ của ngươi hả?"
Bùi Tranh nhăn mày: "Kiều Kiều, cuộc chiến tranh đoạt ngôi báu không thể hành động theo cảm tình được. Phủ Trấn Quốc công đã kết oán với nhị hoàng tử rồi, nếu muốn hoá giải, thì đó là cách tốt nhất."
"Đã đánh cờ thì không có chuyện rút lại." Ta bình tĩnh mở miệng: "Một bàn cờ chưa đánh xong, thì không ai có thể đoán trước được kết quả chắc chắn cả. Nếu phủ Trấn Quốc công rơi xuống cửa chết, thì đấy là do đánh cờ sai, sẽ tự mình gánh chịu hậu quả. Không nhọc lòng Bùi tướng quân lo cho."
Nói xong, ta vòng qua Bùi Tranh, chuẩn bị rời đi còn gặp được Tống Doanh Nguyệt đang đi đến đây để tìm Bùi Tranh.
Ta dừng chân một lát, lại nói thêm: "Hơn nữa trong lòng Bùi tướng quân nếu có ta thật, tất nhiên sẽ tin ta, giúp ta, sóng vai đồng hành với ta, mà không phải nuôi nhốt ta dưới cánh chim của ngươi, khiến ta yểu điệu đến nỗi không thể sống một mình được."
"Đây không phải là yêu, đây chỉ là dục vọng cá nhân bỉ ổi, hèn nhát của ngươi mà thôi."
Dứt lời, không đợi Bùi Tranh phản ứng lại, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Tống Doanh Nguyệt, ta lững thững đi khỏi.
Giang nam thương nhớ tình ai
Nguyên chủ cũng thế, Tống Doanh Nguyệt cũng vậy, xót xa lớn nhất đời người các nàng, chính là trở thành đồ chơi phụ thuộc, làm nền cho mị lực của nam chính càng thêm nổi.
Nam chính gắn cái mác tình yêu, bẻ gãy cánh chim của các nàng, nhốt các nàng ở sân sau, khiến cho cả đời các nàng phải phụ thuộc vào hắn, sống nhờ vào sự yêu thương của hắn, mà các nàng còn phải đội ơn đội nghĩa với hắn nữa.
Những này chẳng qua chỉ là làm thoả mãn hành vi độc chiếm nông cạn, đê hèn của nam chính mà thôi, đâu xứng để xưng là tình yêu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
11
Buổi săn b.ắ.n mùa thu sẽ vô cùng náo nhiệt, cha hờ cũng khuyến khích ta đi chơi.
Ta không phải nguyên chủ, ta làm gì biết đi săn, đến cả cưỡi ngựa cũng mới học được mấy ngày trước.
Nhưng ta không biết từ chối lòng nhiệt tình của người khác, thôi thì cũng thay trang phục, đeo cung tiễn thúc ngựa chạy vào cánh rừng, chuẩn bị đi dạo một vòng rồi quay về.
Chẳng qua còn chưa đợi ta dẹp đường hồi phủ, đã xảy ra chuyện.
Lúc đang chạy đến chỗ một sơn cốc, trên sườn núi bỗng vang đến tiếng vật khổng lồ nào đấy đang lăn xuống.
Ta ngẩng đầu nhìn qua, lọt vào mắt là hàng loạt tảng đá lớn đang lăn đến, đếm ít nhất cũng phải đến mười mấy tảng.
Cũng may phản xạ của ta cũng coi là lanh lẹ, nhanh chóng xoay người nhảy xuống ngựa, lẩn mình trốn vào trong một hang núi, nhưng trong quá trình tránh né, vẫn bị không ít mảnh đá vụn b.ắ.n ra đập trúng, dính ít vết thương nhẹ.
Không khéo nhất là, đằng trước hang núi bị bít kín lại, hướng lên trên chỉ có một cái lỗ, vừa in một người chui ra.
Đáng tiếc vác đá trơn trượt, ta lại bị trật chân, tạm thời không thể đi ra được, đành ngóng từ từ xem có người phát hiện ra ta đã bị mất tích, sau đó đến tìm ta không.
Nhưng ta không ngờ nhất, người đầu tiên tìm thấy ta, sẽ là Tống Doanh Nguyệt.
Khoanh tay ngồi nhìn sắc trời bên ngoài tối dần, vẫn không có bất cứ ai đến tìm ta, ta thở dài một hơi, đang tính cắn răng trèo lên đi ra ngoài.
Thì nghe thấy cách tảng đá to, đột nhiên có người vui mừng hốt hoảng gọi ta: "Lục tiểu thư, Lục tiểu thư có ở trong đó không?"
Ta ngẩn ra, ta và Tống Doanh Nguyệt còn chưa nói với nhau được nhiều câu nào, nhưng giọng nói mát lành tựa nước suối trong kia đúng là của nàng ấy thật rồi.
"Tống Doanh Nguyệt đấy à?"
"Là ta đây." Nàng mừng quýnh: "Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi! Lục tiểu thư, ngươi không sao chứ?"
Ta cười khổ: "Không sao hết, nhưng chân ta trẹo mất rồi, không trèo lên nổi, đành nhờ Tống tiểu thư thay ta đi tìm cha ta, nhờ ông ấy cứu ta ra ngoài."
Tống Doanh Nguyệt nóng ruột hỏi vọng vào: "Trẹo chân hả, có nặng lắm không?"
Ta còn tính bảo không nặng lắm, nhưng ánh sáng trước mặt tối sầm lại, có thứ gì đó che khuất nguồn sáng từ bên ngoài hắt vào trong động.
Ta ngẩng đầu theo bản năng nhìn lên cái lỗ trên đỉnh đầu, đập vào mắt là môi đôi mắt hạnh ngập sự lo lắng.
"Ngươi..." Thấy Tống Doanh Nguyệt nhẹ như không từ trên lỗ thủng nhảy xuống, ta kinh ngạc đến quên nói chuyện mất một lúc.
Cái lỗ kia không tính là cao, chẳng qua cổ chân ta sưng to tướng.
Ta lo cử động linh tinh sẽ làm vết thương nghiêm trọng hơn, cộng thêm tự tin vào ông cha hờ cuồng con gái sẽ phát hiện ta biến mất cái một, cho nên mãi vẫn chưa trèo ra ngoài.
Nhưng nói đến cùng thì hành vi thô lỗ như vậy xuất hiện ở trên người Tống Doanh Nguyệt, đối với ta mà nói thì vi diệu quá.
Thấy ta đần thối mặt ra nhìn mình, Tống Doanh Nguyệt cũng co rúm người lại: "Nương ta là thầy thuốc, ta từ nhỏ đã theo nương lên núi hái thuốc, cho nên cũng khá nhanh nhẹn."
Ta lặng im.
Ừ thì, nương của Tống Doanh Nguyệt đúng là thầy thuốc thật, thậm chí còn là một thầy thuốc cực giỏi, cho nên bà ấy mới có thể cướp Bùi Tranh bị quân địch làm hại đến thoi thóp từ tay Diêm Vương về chứ.
"Ta đi theo nương làm nghề y nhiều năm, mưa dầm thấm đất, nếu Lục tiểu thư không chê, để ta khám cho ngươi được không?"
Tống Doanh Nguyệt cẩn thận ướm lời, ta thoải mái vén ống chân quần lên, đưa luôn cái chân bị thương cho nàng ấy xem.
Nữ chính của bộ truyện này cũng không phải vô dụng đâu, nàng ấy có thiên phú và trình độ cực cao trong y thuật.
Lúc ở quân doanh chăm sóc Bùi Tranh, nàng ấy đã cứu rất nhiều tướng sĩ, đạt đến trình độ ở hiện đại khéo còn được nhận bằng khen thưởng, cho nên ta không bao giờ nghi ngờ y thuật của nàng ấy.
Chỉ tiếc dựa theo cốt truyện, ở bên cạnh Bùi Tranh, một tay y thuật tuyệt đỉnh này của nàng chỉ thi triển cho mỗi mình Bùi Tranh.
Tống Doanh Nguyệt nhìn vết thương của ta, mày nhíu chặt: "May mà ngươi không đi lại linh tinh, nếu không để im chạy chữa hai, ba tháng thì không khỏi hẳn được đâu."