Liễu tần từ từ lấy lại bình tĩnh: “À, à, ta đang nghe đây nghe đây.”
Nàng ấy uống một ngụm trà để trấn tĩnh: “Nhưng mà vừa rồi Hoàng Hậu tỷ tỷ nói hơi quá rồi đấy, người là bạch nguyệt quang của Hoàng Thượng mà, gia tộc của người làm sao gặp nguy hiểm được?”
Ta nhẹ nhàng nâng tách trà lên, hơi nóng của trà xuyên qua chiếc cốc sứ, nhưng không thể sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá của ta.
“Chuyện các người biết không phải là tất cả.”
Ta thì thầm.
“Người mà Hoàng Thượng thật sự yêu, không phải là ta.”
4.
Liễu tần sửng sốt.
“Tỷ nói là, bạch nguyệt quang thật sự của Hoàng Thượng là người khác?”
“Ừm.”
“Bây giờ nàng ấy ở đâu?”
“Đã chết.” Ta nhẹ nhàng nói: “Mười lăm tuổi đã qua đời.”
Không khí trong điện trở nên u buồn, ngay cả Liễu tần vốn hoạt bát cũng im lặng một lúc.
“Cũng đúng.” Nàng ấy suy nghĩ một chút: “Nếu bạch nguyệt quang thật sự không chết, vị trí Hoàng Hậu này lẽ ra phải thuộc về nàng ấy.”
Nói xong nàng ấy mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng che miệng lại.
“Mạo phạm rồi mạo phạm rồi…”
Ta xua tay, ra hiệu không sao cả.
“Muội nói đúng, Lục Lan ta, cũng chỉ là một hàng giả mà thôi.”
“Nhưng mà…” Ta khẽ thở dài: “Ngay cả khi nữ tử đó không c.h.ế.t ở tuổi mười lăm, nàng ấy và Hoàng Thượng cũng không thể nào ở bên nhau được.”
“Nữ tử đó là ai?”
Liễu tần vừa hỏi xong thì bên ngoài điện vang lên một trận hỗn loạn.
Liên Chi, cung nữ thân cận của ta, hốt hoảng chạy vào: “Nương nương, Lâm Quý phi nói đã đánh mất Kim Bộ Diêu do Hoàng Thượng ngự ban, muốn đến cung của chúng ta tìm, dù em có ngăn cản thế nào cũng không được…”