Ta thấy lạ. Vừa rồi lật qua vài trang, bên trong còn có vài hình vẽ ta không hiểu.
Ta bật dậy định giật lại, nhưng lại ngã vào lòng chàng.
"Ta cũng biết đọc chữ, viết bài, có thể hiểu được mà…"
Nhưng ngay giây sau, mấy trang giấy như thể được sắp đặt từ trước, lật qua trước mắt ta.
Khi ta nhìn rõ hình vẽ trên giấy, cả người liền cứng đờ, mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ.
Tạ Kinh Lan hắng giọng, vội vàng nhìn sang hướng khác, thu cuốn sách vào tay áo trước khi ta kịp phản ứng, còn cấm ta mua thêm những cuốn như thế nữa.
Ta úp mặt vào lồng n.g.ự.c chàng, ngượng chín người, không dám ngẩng lên.
Tạ Kinh Lan bật cười, nhẹ vỗ lưng ta, dịu dàng dỗ dành:
"Thực ra, hôm nay ta đến đây là có chuyện chính muốn nói với nàng."
Giọng nói của chàng dần trở nên bình thản.
"Vệ Tiêu ở nhà Tô Yến Thanh mấy ngày trước đã sinh con."
"Vậy sao? Sinh con trai hay con gái?"
Tạ Kinh Lan lắc đầu, ôm ta vào lòng.
"Cả mẹ lẫn con đều không qua khỏi. Nghe nói tính tình nàng ta trong thai kỳ rất thất thường, sinh sớm hai tháng."
"Thân thể yếu ớt, cuối cùng một xác hai mạng."
Lòng ta thoáng chút kinh sợ.
Chàng chậm rãi nói, giọng thở dài:
"Tô Yến Thanh không may nhìn thấy thảm trạng của Vệ Tiêu, mấy ngày nay không lên triều, cả ngày như người mất trí."
"Triều đình thấy hắn nửa năm quản lý thủy lợi không hiệu quả, liền cách chức."
"Bây giờ trong phủ họ Tô, kẻ hầu người hạ bỏ trốn hết, kẻ thì bị bán đi. Đại phu đến xem qua, nói rằng Tô Yến Thanh đã hoàn toàn điên loạn."
"Hắn ôm quan tài của Vệ Tiêu và đứa con khóc suốt đêm, miệng vẫn gọi tên nàng."
"Đêm qua hắn nhảy xuống sông, sáng nay người đánh cá đã vớt lên."
Gió cuối thu thổi đến làm lòng người lạnh buốt, trong lòng ta không khỏi man mác buồn.
Ta bước ra ngoài, thắp ba nén hương cho ba người họ.
Tạ Kinh Lan đứng bên cạnh, giúp ta kéo lại chiếc áo choàng, lặng lẽ ở bên ta.
Năm ấy, thiếu nữ vừa trổ mã, phấn khởi buộc sợi dây đỏ lên cổ tay.
Giờ đây, thiếu nữ đã trưởng thành, không biết sợi dây đỏ ấy đứt từ lúc nào.
Chìm sâu trong giấc mơ của một kiếp đã xa.
13
Mùa xuân lại đến, hôn sự của ta và Tạ Kinh Lan cuối cùng cũng được định đoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lê Nhi và Lưu đại phu cũng đến Cô Tô.
Lê Nhi nói, dù tiệm thêu của Tạ Kinh Lan có tốt đến mấy, áo cưới của ta nhất định phải do chính tay nàng may.
Lưu Đại phu cũng lấy từ bọc hành lý ra những phương thuốc bổ do chính tay ông điều chế cho ta.
Cả Dương bà mối cũng đến, cười tủm tỉm mà nói:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Tạ Công tử, cô gái ta chọn chắc chắn vừa có phẩm hạnh vừa có dung mạo!"
Tạ Kinh Lan cúi người cảm tạ, biếu bà Dương một thỏi vàng.
Cây trà mai trong sân nở hoa, nha hoàn và tiểu đồng cùng nhau treo những dải lụa đỏ lên cành.
Cha mẹ ta cũng muốn đến uống rượu mừng, nhưng ta đã khéo léo từ chối.
Ngày thành thân, người ta muốn dâng rượu kính, chỉ có bà nội đã nuôi ta khôn lớn và người mẹ đã khuất của Tạ Kinh Lan.
Ta vẽ chân mày, khoác áo cưới, đội phượng quan, cầm quạt tròn bước lên thuyền hoa.
Tạ Kinh Lan nắm chặt lấy tay ta.
Thuyền hoa chao đảo trên sông, chàng cầm chiếc giỏ lụa đỏ, rắc kẹo mừng sang hai bờ.
Hai bên bờ sông là những vị khách quen của Thực Xuân Lâu, còn có cả Điềm Giác và mẫu thân của nàng.
Lê Nhi nắm tay công tử đứng cạnh mình, hai người nhìn nhau cười.
Nến đỏ lay động, ta và hắn cùng bái lạy vầng trăng.
Đêm sâu sương nặng, bóng nến lay lắt.
Chàng trong bộ hỉ phục đỏ thẫm, ánh mắt dịu dàng, nốt ruồi son nơi khóe mắt như được suối trong hôn khẽ.
Tạ Kinh Lan hôm nay không nén được lòng, lúc bái nguyệt đã khóc trước cả ta.
Nhìn chàng, ta cũng chẳng muốn giả vờ đoan trang, chỉ cười, chỉ tay lên chiếc mũ phượng: