Mộ Kim Chi

Chương 14



“Còn cái chuyện ngươi nói quan chức của Tạ khanh là nhờ vào tước hầu Tạ gia mà có, lại càng nực cười! Ai chẳng biết Tạ khanh là bậc tài cao tám đấu, học rộng ngũ xa, năm xưa thi đình đỗ Trạng nguyên đầu bảng?”

 

“Làm quan đến nay, chính tích hiển hách, dân chúng ai cũng ca ngợi! Dù không mang họ Tạ, hắn vẫn có thể dựa vào bản lĩnh mà đứng đầu trăm quan!”

 

“Ngươi… ngươi lại dám nói tước vị Quận chúa của Mộ Kim Chi là do Thái hậu ban cho nể mặt công lao chiến trận của ngươi… Chẳng lẽ ngươi phát điên rồi sao???”

 

“Năm đó ngươi dẫn quân xuất chinh, vì khinh địch mà đại bại, gây tổn thất nặng nề, trẫm nể tình ngươi là đích tử của Xương Bình Hầu phủ, lại có khả năng đã tử trận nơi sa trường nên mới không truy tội!”

 

“Ngươi! Ngươi thật là hồ đồ vô độ!”

 

“Người đâu! Kéo mấy kẻ dân đen hỗn láo này ra ngoài, đ.á.n.h thêm năm mươi trượng!”

 

“Trẫm không muốn nghe thêm lời nào x.úc p.hạ.m trung thần của trẫm nữa!”

 

Cả nhà Tạ Tri Lễ thấy tội trạng bị phơi bày, hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi.

 

“Xin bệ hạ bớt giận! Xin bệ hạ bớt giận!”

 

“Thần không cố ý bỏ trốn giữa trận, mà là vì bị thương mất trí, nên mới quên đường về. Gần đây thần mới nhớ lại thân phận của mình, liền mang thê tử và con cái quay về, đối với chuyện mười năm qua của Tạ gia, thần hoàn toàn không biết gì, nên mới gây ra hiểu lầm lớn thế này, cầu xin bệ hạ khai ân!”

 

Vừa nói, hắn ta vừa bò đến, nắm lấy ống quần của Tạ Quy Nguyên mà khóc lóc:

 

“Nhị đệ, bệ hạ sủng tín ngươi như vậy, ngươi nói giúp ta một câu đi! Ta là đại ca của ngươi mà!”

 

Tạ Quy Nguyên cúi mắt nhìn người ca ca đang bò dưới chân, ánh mắt thoáng hiện vẻ bi phẫn.

 

“Đại ca… ta từng nghĩ huynh là anh hùng c.h.ế.t trận sa trường, nào ngờ huynh lại là kẻ hèn nhát bỏ trốn!”

 

“Bệ hạ! Thần xin tấu, đại ca của thần không chỉ dẫn quân bất lực, còn trốn khỏi trận địa, lưu lạc ngoài mười năm trời, khiến song thân đau khổ, nay lại hồ đồ gây chuyện, bịa đặt hãm hại thần cùng thê tử. Xin bệ hạ nghiêm trị! Không thể dung thứ tội ác này!”

 

Hoàng đế nghe vậy, hết sức hài lòng.

 

“Ái khanh có thể vì đại nghĩa mà diệt thân, quả xứng đáng là đầu triều bá quan. Vậy trẫm quyết định tước bỏ quyền kế thừa tước vị của phủ Xương Bình Hầu, tước hầu này chấm dứt tại đời này thôi!”

 

“Còn Tạ Tri Lễ, với tội danh thống quân vô năng, bỏ chạy giữa trận, giả c.h.ế.t nhiều năm, lừa trên dối dưới, tội không thể tha! Phạt lưu đày toàn gia, sung quân ba ngàn dặm, vĩnh viễn không được trở về kinh!”

 

“Còn Hầu gia phu phụ Xương Bình Hầu, nể mặt ái khanh, trẫm miễn cho tội liên đới!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tạ Quy Nguyên cúi người, trầm giọng nói:

 

“Tạ chủ long ân!”

 

19

 

Tạ Tri Lễ trước tiên chịu trăm trượng roi, rồi lại cùng thê tử và ba đứa con chịu thêm năm mươi trượng nữa. 

 

Dù người đ.á.n.h có nương tay để giữ mạng, thì hắn ta cũng chỉ còn nằm bẹp dí trên giường, chẳng thể ngồi dậy nổi. 

 

Cả nhà họ phải nằm dưỡng thương suốt một tháng trời mới miễn cưỡng bò dậy được để lên đường đi đày.

 

Hầu phu nhân biết chuyện, khóc đến rối bời, lén lút ra tiễn nhưng không dám để ta và Tạ Quy Nguyên biết, sợ liên lụy đến bọn ta, khiến bọn ta chẳng còn ngày lành tháng tốt mà sống.

 

Nhà Tạ Tri Lễ co ro như lũ chim cút suốt mười năm. 

 

Nếu họ chịu an phận, sống nhờ sự trợ giúp của Hầu phu nhân Trương thị, thì có lẽ cũng đã yên ổn hết một đời.

 

Thế nhưng, lòng tham của họ chẳng biết điểm dừng, cứ phải ló mặt ra giữa thiên hạ, còn vọng tưởng cướp đoạt tài phú, quyền thế và địa vị mà ta khổ tâm mưu tính suốt mười năm mới giành được. 

 

Kết cục, chẳng phải cũng chỉ là bị vả mặt đến nỗi má sưng vù đó sao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ đó trở đi, mười mấy năm qua, dưới sự khéo léo thu xếp của ta, cả nhà ta đều sống thuận buồm xuôi gió, phú quý an khang.

 

Chớp mắt, một đôi con trai con gái của ta đều đã khôn lớn trưởng thành.

 

Nhìn đứa con trai tuổi vừa mười tám, tuấn tú ngọc thụ lâm phong, phong tư tiêu sái – Tạ Cẩn, ta nghiêm giọng mà khuyên nhủ:

 

“Con à, Tạ gia ta nay vinh sủng tột bậc, nhưng cao chót vót thì gió lạnh lắm. Con là con trai duy nhất của ta và phụ thân con, đến lúc phải hy sinh một chút rồi.”

 

Tạ Cẩn ôm lấy vai mình, lùi liền mấy bước, giọng hoảng hốt:

 

“Mẫu thân! Người… người muốn làm gì con vậy?”

 

Ta cười, thong thả nói:

 

“Con và Cửu công chúa, con gái ruột của hoàng hậu nương nương, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, thật đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.”

 

“Ta định lấy trăm thuyền hồi môn năm xưa làm sính lễ, cầu hôn công chúa cho con.”

 

“Từ nay con chính là phò mã của hoàng gia, vinh quang vô hạn đấy!”

 

Người ta nói, ‘phàm nhân vô tội, chỉ vì mang ngọc mà thành tội.’ 

 

Tạ gia ta nay tuy vinh sủng không suy, nhưng của cải nhiều đến thế, sớm muộn gì cũng thành mối họa trong lòng vua.

 

Nếu mượn cớ cầu hôn công chúa mà chủ động hiến ra nửa gia sản, lại để đứa con trai duy nhất làm phò mã, chẳng những có thể xoa dịu sự cảnh giác của hoàng thượng, mà còn giúp Tạ Cẩn cả đời sống nhàn nhã phú quý.

 

Còn chuyện công danh hiển đạt, để con cháu đời sau, tức con của Tạ Cẩn và công chúa, đảm đương cũng chẳng muộn.

 

Nghe ta nói sẽ đem hồi môn làm sính lễ cho Tạ Cẩn, con gái ta, Tạ Như Ý, liền phụng phịu bĩu môi:

 

“A! Mẫu thân thiên vị quá! Trăm thuyền hồi môn đều cho đệ đệ, còn con thì sao?”

 

Tạ Như Ý từ nhỏ đã được ngoại tổ mẫu dạy dỗ, mới chừng ấy tuổi đã danh tiếng lừng lẫy kinh thành. 

 

Nghe nói thái tử trong cung còn có ý để tâm đến con bé, khiến ta thật lo lắng.

 

Nếu thật để nó gả vào Đông cung làm thái tử phi, thì với một nhạc phụ quyền cao chức trọng, cùng một nhạc mẫu giàu có vô song, chỉ e thái tử tương lai kia sẽ khó mà yên lòng.

 

Dù sao thì chuyện ngoại thích can chính, triều nào đại nào cũng là đại kỵ.

 

May mà con bé tính tình mạnh mẽ, dường như chưa hiểu chuyện nam nữ.

 

Ta bèn nói:

 

“Con là cục cưng trong tim của ta và phụ thân con, sao nỡ để con đi làm dâu nhà người ta chịu khổ? Dĩ nhiên là phải để con ở lại trong nhà, tuyển một chàng rể xứng đáng về làm con ở rể chứ!”

 

Tạ Như Ý vỗ tay reo vui, cười khanh khách:

 

“Hay quá! Phụ mẫu quả nhiên thương con nhất!”

 

Ta nghĩ thầm, may mà con gái ta còn ngây ngô, bèn vội nhờ ngoại tổ phụ và hai cữu cữu chọn trong đám môn sinh một người có gia thế trong sạch, nhân phẩm tốt, trong nhà lại có huynh đệ, rước về làm con rể.

 

Dù sao, nhà ta đã có một phò mã rồi, không thể lại có thêm một thái tử phi nữa.

 

Nếu không, e rằng đầu của ta và Tạ Quy Nguyên đều chẳng giữ nổi mất thôi!

 

Không được, nhà ta vẫn còn quá nhiều tiền, phải tính cách hiến thêm chút cho quốc khố, để hoàng thượng ban cho tấm “đan thư thiết quyển” hay “kim bài miễn tử” gì đó mới yên tâm được.

 

- Hoàn văn -