Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 471
Sau này có thể sẽ không gặp lại Âm thanh của xe cứu thương càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, mà Phương Di cũng cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ. “Anh Tam…” “Sao thế?” Trên một đoàn tàu đang lao nhanh. Chỉ thấy một thanh niên ngồi gần cửa sổ, bỗng nhiên ôm lấy ngực, rùng mình một cái. Cô gái lập tức quan tâm hỏi. “Không có việc gì, chỉ là vừa rồi tim đập hơi nhanh, kì quái!” Thanh niên cười khổ. Sau đó quay đầu nhìn về phía cô gái: “Đúng rồi, lần này cô trở lại Kim lăng, nhớ thu xếp tốt, trước tiên là tìm một công việc, tiền trong thẻ đã đầy đủ để cô không phải lo cơm áo cả một đời rồi!” Thanh niên đưa cho cô gái một tấm thẻ ngân hàng. “Tiểu Hạo, cái này tôi không thể nhận, bây giờ cậu đang thiếu tiền nhất, tôi sẽ tìm một công việc, sinh hoạt cũng không tệ đâu!” Mà nữ sinh, không phải người bên ngoài, tự nhiên là Phạm Nam. Ngay sau đó, Phạm Nam nhanh chóng đưa thẻ cho Trần Hạo. “Đúng thế Tiểu Hạo, cậu cần tiền hơn chúng tôi, cậu cứu mạng tôi, nếu muốn cho, cũng là chúng tôi đưa tiền cho cậu!” Mẹ của Phạm Nam cũng nói. “À, không có việc gì, sau này tôi không cần dùng nhiều tiền, làm nhiều chuyện như vậy… Ha ha!” Trần Hạo cười khổ. “Sao vậy Tiểu Hạo? Còn nữa, cậu còn không chưa nói cho tôi, vì sao cậu và nhà Họ Trần không có bất kỳ quan hệ gì đấy?” Phạm Nam lo lắng nói. “Không có việc gì, chuyện này Phạm Nam cô không nên biết thì tốt hơn!” Trần Hạo vỗ vỗ đầu Phạm Nam. Lần này trở lại Kim lăng, Trần Hạo không chỉ muốn thăm lại bạn cũ, còn muốn làm một chuyện… Mà tiền đối với mình mà nói, ngược lại là một thứ vướng víu. Ngẫm lại, đời người chính là kỳ diệu như vậy. Trước kia, anh cũng đi tàu hỏa đến Kim lăng, cứ nghĩ là đến Kim lăng, mình có thể lấy một loại thái độ khác để sống một cuộc sống đại học mới mẻ. Không cần giống như lúc học cấp ba, cả ngày sống trong sự tự ti vì không có tiền. Nhưng đến đại học mới phát hiện, hóa ra không có tiền ở đâu cũng đều giống nhau. Khi đó, mình khát vọng có tiền , đến khi có tiền rồi, mình nhất định phải sống cho ra dáng, đi tới chỗ nào, đều có người lấy lòng. Nhưng về sau đột nhiên có tiền, Trần Hạo lại phát hiện mình căn bản cũng không thể làm ra việc khoe của khắp nơi như thế. Bởi vì không còn sự khát vọng kia nữa, anh vẫn muốn sống bình thản, chung sống tốt đẹp với Tô đồng hân, sau đó kết hôn, sinh ra hai đứa bé, tốt nhất là một nam một nữ. sống một cuộc sống không buồn không lo. Bây giờ Đồng Hân rời đi, cuộc sống giàu sang cũng biến mất như một giấc mơ. Nhưng kì lạ là, bây giờ Trần Hạo cũng không còn khát vọng đối với tiền như vậy nữa. “Tiểu Hạo, cậu thay đổi rồi!” Phạm Nam bỗng nhiên nói. “Hả? Tôi thay đổi?” Trần Hạo thu hồi suy nghĩ. “Đúng rồi, mỗi lần tôi gặp cậu, liền phát hiện cậu không giống như trước kia lắm! Nhưng mà có một thứ mà cậu vẫn không thay đổi, đó chính là tình bạn của cậu đối với tôi không thay đổi, cậu vẫn tốt với tôi như cũ!” Phạm Nam nói. “Đương nhiên, cậu là bạn tốt của tôi, phải vậy chứt” “Vậy Tiểu Hạo, nếu như cậu coi tôi là bạn, có thể nói cho tôi biết cậu gặp phải chuyện gì hay không, trông cậu có nhiều tâm sự lắm! Tôi biết, cậu không còn là con nhà giàu nở mày nở mặt như trước kia nữa, trỡ lại Kim lăng, cảm giác của cậu sẽ khác, nhưng mà cho dù cậu có phải con nhà giàu hay không, tôi đều coi cậu là người bạn tốt nhất, cậu không nói, tôi cũng không hỏi, nhưng hai ta là bạn tốt, phải vậy!” Phạm Nam cười nói. “Cho nên, tôi không thể nhận số tiền này được, cậu cầm đi, có thể vươn lên ở Kim lăng được! Tôi sẽ giúp sức cho cậu!” Phạm Nam lại nhét thẻ vào trong tay Trần Hạo. “Số tiền này, tôi thật sự không cần đến, hơn nữa sau này, tôi còn không biết có thể trở lại hay không!” Trần Hạo cười khổ. “Cậu có ý gì? Sau này cậu có tính toán gì?” Phạm Nam mất hồn mất vía nói. “Không có việc gì, nói ra cậu sẽ sợ hãi, đừng hỏi nữa!” Mà Phạm Nam muốn nói lại thôi, tóm lại là không nói gì nữa. Rất nhanh, đã đến ga Kim lăng. Trần Hạo gọi một chiếc taxi, để Phạm Nam ngồi lên, về phần thẻ ngân hàng, Trần Hạo đã sớm bí mật nhét vào trong túi Phạm Nam, mà mật mã, Phạm Nam cũng biết, cô ấy đã biết mật mã thẻ ngân hàng của mình từ hồi đại học rồi, là sinh nhật của mình. “Trần Hạo, cậu không đi cùng bọn tôi sao?” Phạm Nam quay cửa kính xe xuống, nói với Trần Hạo. “Không được, tạm biệt Phạm Nam!” Trần Hạo vẫy tay. Xe khởi động. Mà Phạm Nam lại vươn đầu ra hô: “Tiểu Hạo, hai chúng ta yêu nhau đi? Có tiền hay không cũng không quan trọng, chúng ta kết hôn, có thể làm công sinh sống ở Kim lăngII!” “Nếu cậu không thích Kim lăng, chúng ta có thể về nông thôn! Tìm một nơi nhỏ, xây một ngôi nhà, sống một cuộc sống yên bình, cậu có nghe thấy không?” “Cậu nói cái gì cơ?” Trần Hạo hô lên: “Chậm một chút, hãy sống thật tốt!” Trần Hạo phất tay. “TÔi nói, hai ta yêu nhau đi? Có được không? Tôi không cần cái gì hết!” “Tài xế dừng xe lại!” Phạm Nam gấp gáp kêu lên với tài xế. Nhưng tài xế cũng không nghe theo, che đậy tiền mà Trần Hạo đưa cho ở trong túi, bỗng nhiên giẫm mạnh lên chân ga rồi chạy đi xa. Trần Hạo vẫy tay. Có nghe thấy, đương nhiên là anh có nghe thấy. Nhưng Trần Hạo biết, từ đây mình cũng không thể trở lại cuộc sống của người bình thường nữa. Một ngày tìm không thấy Đồng Hân, mình cũng không có tâm trạng bắt đầu một cuộc sống mới. Mà lần tạm biệt này, vì sao Trần Hạo lại lưu luyến như thế. Bởi vì lần từ biệt này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không gặp lại rất nhiều người quen cũ nữa… Trần Hạo mặc một chiếc áo khoác đen, lúc này đội mũ lên, lại đeo khẩu trang. Anh gọi một chiếc taxi. “Đi đâu?” “Đến bệnh viện trước!” Rất nhanh đã tới bệnh viện. Trần Hạo nhìn xuyên qua cửa kính của phòng bệnh, thấy được Hàn Tư Dư còn đang nằm trên giường bệnh, đeo máy thở, sắc mặt tái nhợt. Nghĩ lại lúc trước, cô nhóc Hàn Tư Dư này hoạt bát nhường nào. Nếu như không phải gặp mình, có lẽ cô ta vẫn đang sống rất tốt, bằng gương mặt xinh đẹp của mình, đến bây giờ đã có thể trở nên nổi tiếng rồi. Mỗi ngày đều sinh sống thật vui vẻ, tốt biết bao nhiêu! Nhưng cô a vì muốn nghe ngóng tug tích của mình mà bị người ta tóm được, ném xuống từ trên tầng. Trần Hạo có thể tưởng tượng được tình cảnh Hàn Tư Dư tìm kiếm mình hôm đó, cùng với vẻ mặt lo lắng của hai người Phạm Nam dưới tầng. Lúc đầu nghĩ rằng đã thấy được hy vọng, kết quả lại là bắt đầu xui xẻo. Tên Mạc Kiếm này, rốt cuộc độc ác thế nào chứ. Trần Hạo đứng ở cửa, không khỏi bám chặt vào cửa phòng bệnh. Lúc này năm ngón tay bấu chặt lên phía trên. “Ê ê ê, cậu kia, cứ đứng chắn ở cửa, rốt cuộc là có đi vào không?” Y tá bưng khay đi đến, không khỏi tức giận mà hỏi. Người này đúng thật là, cứ đứng ở cửa rơi nước mắt, chỉ là không đi vào. Mà lúc này thanh niên kia quay đầu lại. Nước mắt trên mặt, trong nháy mắt đã được lau sạch sành sanh. Anh đeo khẩu trang. Nhưng đôi mắt kia giống như biết nói chuyện, mang theo một khí thế kinh khủng. Thế mà lại khiến y tá sợ hết hồn. Suýt nữa còn không cầm nổi cái khay. “Cho cô cái này, ờ trên có cách châm cứu cụ thể, cùng với một đơn thuốc thảo dược, cho dù là cô, hay là bác sĩ, sau khi đọc hiểu được thì hãy cứu cô ta!” Thanh niên nói xong liền ném đơn thuốc lên trên khay của y tá. Sau đó đút hai tay vào túi quần rồi rời đi…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”