Hôm ấy, ta đang ngồi bên cạnh Bùi Khải, đưa cho hắn một chén canh lê tuyết đã được hầm thật lâu.
Không còn cách nào, gần đây hắn luôn ho, uống nhiều một chút cũng không sao.
Cửa mở ra, người bước vào vận y phục giản dị, quỳ rạp xuống nền đất lạnh lẽo.
Hai năm bị lãng quên đã khiến nàng ta thay đổi rất nhiều, không còn dáng vẻ kiêu kỳ ngày xưa, chỉ còn lại sự yếu đuối, dễ bắt nạt.
Khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng ta không son phấn, ngược lại lại toát lên một vẻ đẹp khác biệt.
Bùi Khải liếc nhìn một cái, ánh mắt dừng lại.
“Nếu nương nương vẫn còn oán hận thần thiếp, vậy để thần thiếp tiếp tục quỳ ở đây cũng được. Nhưng chuyện năm xưa... thật không phải thần thiếp cố ý, chỉ là một sai lầm vô tâm mà thôi...”
Nói đến đây, đôi mắt nàng ta ngấn lệ, tựa hoa sen đẫm sương sớm: “Nhưng, chung quy lại cũng là lỗi của thần thiếp.”
Bùi Khải thoáng lộ vẻ không đành lòng, nhưng chưa quên cái c.h.ế.t của hài tử kia.
Ta đứng lên, đỡ lấy nàng ta: “Nương nương, chuyện đã qua rồi.”
Nàng ta kinh ngạc ngước nhìn ta: “Thần thiếp... giờ chỉ là một tần...”
“Trong mắt ta, nương nương vĩnh viễn là nương nương.”
Nàng ta không nói thêm, chỉ giống như cảm động mà cúi đầu.
Nếu không phải ta đứng gần, hẳn sẽ không nhìn thấy thoáng oán hận lóe lên trong mắt nàng ta.
Một màn hòa thuận như vậy, tất nhiên khiến Bùi Khải hài lòng.
Dù sao, chiến sự giữa Thiên Nguyệt quốc và Đại Thịnh vừa mới nhờ vị thiếu niên tướng quân kia mà chấm dứt, đôi bên đã ký kết hòa ước.
Trong thời điểm này, làm khó dễ với nàng ta cũng chẳng khác nào không nể mặt họ.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, thái giám truyền báo: “Bệ hạ, Trầm tướng quân cầu kiến.”
Hoàng thượng bảo Ninh tần lui xuống, nhưng không cho ta tránh đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn cười bảo: “Hắn đến rồi, vậy cho vào đi.”
Cửa mở ra, gió lạnh bên ngoài ùa vào cùng một bóng người. Dường như vì quá vội vàng, trên người hắn ta vẫn còn mặc giáp trụ, khi đi lại tiếng giáp va chạm tạo nên âm thanh trầm nặng.
Ta ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ hóa ra tướng quân là có dáng vẻ thế này.
“Vi thần tham kiến Bệ hạ.”
Thanh âm của Trầm tướng quân rất trẻ, Bùi Khải cùng hắn ta trò chuyện khá vui vẻ.
Trầm tướng quân cũng dễ dàng ứng đối, không hề có vẻ ngạo mạn hay ngây ngô của một vị tướng trẻ.
Tuy nhiên, câu chuyện rồi cũng phải quay lại vấn đề chính, lần này là về quân lương.
"Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, nếu chia theo cách cấp phát như trước, có lẽ quân lính biên giới không thể chịu đựng nổi."
"Cần bao nhiêu nữa? Lại là bạc sao? Quốc khố đâu có nhiều bạc như vậy… Khụ Khụ… Năm vừa rồi còn được, chứ năm nay không chi ra nổi đâu!"
Thu Vũ Miên Miên
Bùi Khải bỗng nhiên ho khan dữ dội, ta vội vàng đưa cho hắn chén canh lê tuyết.
Bùi Khải cáu kỉnh nói: “Ngày tốt lành, lại phải bàn chuyện này, thật mất cả hứng.”
Trầm Lê không nói gì thêm, nhưng cũng không có ý định rời đi, cứ đứng yên ở đó, khiến Bùi Khải càng thêm tức giận, bật cười: "Ngươi, ngươi thật sự đang ép trẫm sao? Tính khí của ngươi giống y hệt phụ thân ngươi!"
Dứt lời, hắn quay lại, không để ý đến Trầm Lê nữa, mà hỏi ta: "Hôm nay sao trên người nàng lại có mùi thuốc, nghe nói nàng đã lập Phật đường, có phải đang bị bệnh không?"
Ta cười khổ: "Chỉ là bệnh cũ, lập Phật đường chỉ là để cầu phúc mà thôi."
Nụ cười của hắn hơi cứng đờ. Bệnh cũ của ta, từ trước đến nay chỉ có một.
Cái bụng từng mang thai rồi lại sảy, sau đó mãi không thể có con, dù uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng gì.
Có lẽ vì cảm xúc dâng trào nên lời ta nói ra có phần không hợp: "Mùa đông này lạnh quá, không biết đứa trẻ ấy, đã đi đến nhà người khác, liệu có bị lạnh không."
Cảnh tượng ta vừa nắm tay Ninh tần tha thứ cho nàng ta vẫn còn vẹn nguyên trong đầu, khiến Bùi Khải trở nên bối rối, không yên tâm.
Cuối cùng, Trầm Lê cũng đạt được điều mình mong muốn.
Những đồng bạc cứu mạng mà hắn ta không thể cầu xin được, cuối cùng cũng được trao cho, chỉ vì Thiên tử thương xót người bên cạnh mà thở dài một câu: "Coi như là cầu phúc đi."