Mộc Ca Ký

Chương 5



Màn đêm buông xuống, ánh trăng tròn vành vạnh treo giữa trời, soi rọi mặt băng lạnh lẽo.

Đúng lúc đó, một luồng Ma Khí đỏ thẫm từ trên cao lao xuống, bao phủ động phủ. Tà Xương xuất hiện. Nàng đứng trên một tảng đá nhô ra, chiếc Mặt Nạ Bạc lấp lánh dưới ánh trăng, tà mị và cô độc.

"Lão Tiên Tôn tàn ác kia, ngươi ra đây nhận lấy cái c.h.ế.t! Ta là Tà Xương, người đến lấy mạng ngươi để rửa sạch mối hận huyết tẩy Cát Sơn!" Giọng nàng vang vọng, mang theo sự lạnh lẽo của băng giá và lửa hận.

Mộc Ca xuất hiện, đứng chắn trước động phủ.

"Dừng tay, Lộc Nhan! Đừng tiếp tục tạo thêm nghiệp chướng!"

Tà Xương khựng lại. Ánh mắt sau mặt nạ xuyên qua màn đêm, nhìn chằm chằm vào Mộc Ca, đầy vẻ kinh ngạc rồi chuyển sang căm phẫn tột độ.

"Ngươi... Dương Mộc Ca! Ngươi lại dám cản đường ta? Ngươi muốn bảo vệ kẻ thù của ta sao? Ngươi đúng là con trai của Ma Nhân!"

Mộc Ca rút Cổ Mộc Kiếm, mũi kiếm hướng xuống đất. "Ta không bảo vệ kẻ thù. Ta chỉ muốn bảo vệ muội! Ma Tôn đang lợi dụng hận thù của muội. Hãy tỉnh táo lại, Lộc Nhan. Hắn đang biến muội thành một con rối g.i.ế.c chóc!"

Tà Xương cười lớn, tiếng cười chói tai, mang theo sự tuyệt vọng: "một con Rối g.i.ế.c chóc? Đúng! Ta là con rối chỉ biết g.i.ế.c chóc! Ta g.i.ế.c những kẻ xứng đáng phải c.h.ế.t! Và... ngươi là kẻ xứng đáng phải c.h.ế.t nhất!"

 

Tà Xương không nói nhiều, Huyết Kiếm hóa thành một tia sáng đỏ rực, trực tiếp đ.â.m thẳng vào Mộc Ca. Ma Khí và Tiên Cốt lại va chạm kịch liệt.

Mộc Ca vẫn kiên quyết không sát thương nàng, y chỉ dùng Mộc Linh Chi Lực tạo thành Tường Kiếm Khí vững chắc.

Trong lúc giao chiến, ánh trăng vô tình lướt qua vết bỏng trên khuôn mặt bị che khuất của Lộc Nhan, cùng lúc đó, Mộc Ca nhìn thấy ấn ký Phệ Hồn đang phát sáng dưới cổ tay nàng.

1 đoạn hồi ức chảy qua giữa 2 người, Ánh trăng non vằng vặc, soi sáng sân nhà Lộc Nhan ở Cát Sơn. Mộc Ca mười tuổi, Lộc Nhan chín tuổi. Hai đứa trẻ đang ngồi trên bậu cửa sổ, ngước nhìn vầng trăng sáng.*

*Mộc Ca ca nắm c.h.ặ.t t.a.y Lộc Nhan, hứa hẹn: "Nhan nhi, muội xem. Ánh trăng này thật đẹp. Sau này, dù ta có đi đến bất cứ đâu, làm đại anh hùng hay thợ săn giỏi nhất, ta cũng sẽ luôn nhớ về muội, nhớ về đêm trăng ở Cát Sơn. Ta hứa, ta sẽ mãi bảo vệ muội. Ta sẽ là ánh trăng của muội, mãi mãi soi sáng đường đi, không bao giờ để muội phải sợ hãi hay cô độc."

*Lộc Nhan tựa đầu vào vai Mộc Ca, nụ cười thơ ngây: "Vậy Mộc Ca ca không được thất hứa! Nếu huynh thất hứa, ta sẽ giận huynh cả đời!"

Trở Về Hiện Tại, Cổ Mộc Kiếm của Mộc Ca run lên, kiếm khí d.a.o động. Những lời hứa dưới trăng non ngày xưa giờ lại trở thành lưỡi d.a.o đ.â.m vào tim y.

Mộc Ca đau đớn gào lên: "Lộc Nhan! Muội còn nhớ lời hứa dưới trăng năm xưa không? Ta đã hứa sẽ mãi là ánh trăng của muội! Ta chưa bao giờ thất hứa! Tại sao muội lại không tin ta?"

Tà Xương bị kiếm khí của Mộc Ca đẩy lùi, nàng run rẩy, hình ảnh thuở xưa dưới trăng hiện lên trong tâm trí nàng. Nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, Ma Hồn và Ký Ức giằng xé lẫn nhau.

"Không! Ký ức đó là giả dối! Ngươi lừa ta! Ngươi là kẻ phản bội! Ngươi đã đưa Ma Nhân về Cát Sơn! Ngươi khiến ta... không còn nơi nào để về!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ma Khí trên người Tàn Nhan bùng nổ mạnh mẽ hơn. Nàng không còn ý định tấn công Lão Tiên Tôn, mà tập trung toàn bộ sát khí vào Mộc Ca.

 

Tà Xương thi triển một chiêu chí mạng: "Huyết Phệ Trảm", hàng vạn tia Huyết Quang tụ lại thành một lưỡi đao khổng lồ, cắt đôi ánh trăng, lao về phía Mộc Ca.

Ngọc Đinh Đang

Mộc Ca biết, không thể tiếp tục né tránh. Y không muốn làm nàng tổn thương, nhưng y phải tự bảo vệ mình và chặn đứng nàng.

Y hét lớn, vận dụng Thanh Long Chi Lực) tối đa. Lục Kiếm trong tay bỗng chốc hóa thành Thanh Long Hư Ảnh cuộn mình.

"Lộc Nhan! Ta xin lỗi muội! Ta không thể để muội lún sâu hơn nữa!"

Thanh Long Hư Ảnh va chạm với Huyết Phệ Trảm, tạo nên một tiếng nổ long trời lở đất. Băng tuyết và kiếm khí b.ắ.n tung tóe.

Tà Xương bị phản chấn hất văng ra xa, rơi xuống mặt băng. Máu tươi rỉ ra từ khóe môi nàng, Ma Khí trên người nàng suy yếu.

Mộc Ca không đuổi theo, y chỉ đứng đó, nhìn nàng đầy đau xót.

"Muội có bị thương không? Hãy đi đi, Lộc Nhan. Trước khi ta thực sự phải ra tay với muội..."

Tà Xương nằm trên băng, cảm nhận sự đau đớn và sự tuyệt vọng tột cùng. Nàng nhìn Mộc Ca, ánh mắt xen lẫn hận thù và một chút gì đó tan vỡ. Nàng hiểu: Mộc Ca thật sự mạnh hơn nàng, nhưng y đã nương tay. Sự nương tay đó càng khiến nàng đau đớn và hận thù hơn.

Nàng gượng dậy, dùng Huyết Kiếm chống xuống đất.

"Dương Mộc Ca... ta thề, ta sẽ không dừng lại cho đến khi tự tay kết liễu sinh mạng ngươi! Lần sau gặp lại, ta sẽ không nương tay nữa! Ngươi... hãy chờ đợi sự báo thù của ta!"

Nàng dùng một loại Ma Thuật ẩn thân, biến mất khỏi Hàn Thủy Đàm, để lại Mộc Ca một mình giữa đêm trăng lạnh lẽo.

Mộc Ca quỳ xuống, Cổ Mộc Kiếm rơi khỏi tay, cắm sâu vào băng giá. Y nhìn về phía nàng biến mất, ánh mắt đẫm lệ.

Lời hẹn dưới trăng nay đã bị Huyết Hận nhuộm đen. Mối tình thơ dại đã hóa thành lưỡi kiếm tàn độc.

Tà Xương trở về Ma Điện Âm U, quỵ xuống trước Bệ Đá Huyết Hồng. Nàng biết mình đã thất bại, và quan trọng hơn, nàng đã để lộ sự do dự trước Dương Mộc Ca.

Ma Tôn ngồi trên bệ đá, thân ảnh chìm trong Hắc Khí, không gian xung quanh lạnh đến thấu xương, mang theo áp lực kinh hoàng.

"Ngươi đã thất bại, Nhan nhi." Giọng Ma Tôn trầm thấp, mang theo sự tức giận bị kìm nén. "Ngươi đã để Dương Mộc Ca xen vào, và ngươi đã nương tay với hắn! Ngươi còn nhớ đến những lời hứa hẹn thuở ấu thơ đó sao? Thật là một sự yếu đuối không thể tha thứ!"