Mộc Ca Ký

Chương 7



Nàng giả vờ giao đấu kịch liệt với Mộc Ca, đồng thời, nàng lặng lẽ ném một chiếc Ngọc Bội giống hệt ngọc bội của Lộc Nhan, nhưng được tẩm Ma Huyết, vào tay Huyền Cơ Lão Tổ.

Trong lúc hỗn loạn, Tà Xương tung ra một chiêu Huyết Ảnh Phân Thân Thuật, khiến các tu sĩ lầm tưởng có hai Ma Nữ đang tấn công. Thân ảnh chính của nàng nhanh chóng lao đến, dùng Huyết Kiếm đ.â.m thẳng vào tim Huyền Cơ Lão Tổ.

Huyền Cơ Lão Tổ gục xuống, trong tay vẫn nắm chặt chiếc Ngọc Bội Lộc kia.

Ngay lập tức, Tà Xương biến mất khỏi Thiên Tháp, để lại Mộc Ca đứng đó, bên cạnh xác của Tiên Tôn vừa bị sát hại.

Các tu sĩ của Tiên Môn xông lên, nhìn thấy Mộc Ca, tay cầm kiếm, đứng giữa Ma Khí cuồng bạo còn sót lại, bên cạnh xác Huyền Cơ Lão Tổ.

Ngọc Đinh Đang

Phù Sinh Chân Nhân của Thanh Vân Phái cũng xuất hiện, ánh mắt nhìn Mộc Ca đầy căm phẫn và chắc chắn.

"Dương Mộc Ca! Ngươi đã tự mình lộ diện! Ngươi chính là kẻ đã thông đồng với Ma Nữ Tà Xương, g.i.ế.c hại Huyền Cơ Lão Tổ! Ngươi chính là Ma Nhân đội lốt! Chiếc Ngọc Bội 

trên tay Huyền Cơ Lão Tổ chính là bằng chứng! Nó chứa tà khí và Thanh Long Chi Lực của ngươi!"

Phù Sinh Chân Nhân không hề biết rằng, chiếc Ngọc Bội đó là một cái bẫy được chế tạo tinh vi bởi Ma Tôn.

Mộc Ca cúi đầu nhìn, nhận ra chiếc ngọc bội bị Tà Xương bỏ lại. Y chợt hiểu ra tất cả. Lộc Nhan không chỉ hận y, mà nàng còn đang cố ý gài bẫy để y bị Tiên Môn truy sát!

“Lộc Nhan... muội thật sự tuyệt tình đến mức này sao?”

Không còn thời gian để giải thích. Mộc Ca bị bao vây bởi hàng trăm tu sĩ Tiên Môn. Y biết, nếu bị bắt, y sẽ bị tra tấn và linh hồn bị phong ấn. Y không thể c.h.ế.t khi chưa tìm ra sự thật và cứu Lộc Nhan.

Mộc Ca hét lên một tiếng đau đớn, vận dụng toàn bộ linh lực còn sót lại, phá vỡ vòng vây. Thanh Long Chi Lực bùng phát, khiến y mạnh mẽ đến kinh ngạc, nhưng cũng khiến Tiên Môn càng thêm tin rằng y chính là tà ma.

"Ta sẽ trở lại và chứng minh sự trong sạch của ta! Ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm được sự thật!"

Mộc Ca phi thân ra khỏi Vạn Giới Thành, mang theo nỗi oan ức tột cùng.

 

Cùng lúc đó, tại một nơi bí mật...

Tà Xương đứng trên đỉnh núi, nhìn ngọn lửa và ánh sáng từ Vạn Giới Thành đang bùng cháy. Nàng đã thành công. Kế hoạch đã hoàn thành.

Nàng đưa tay chạm vào chiếc Mặt Nạ Bạc. Dưới lớp mặt nạ, đôi môi nàng mím chặt. Nước mắt nóng hổi chảy dài, hòa lẫn vào tà khí.

“Mộc Ca... đừng hận ta. Ta không còn lựa chọn nào khác. Chỉ có ngươi c.h.ế.t, hoặc ta c.h.ế.t. Ta sẽ đợi ngươi... ở nơi tận cùng của thế giới này.”

Nàng đã tự tay cắt đứt con đường sống của Mộc Ca, tự tay đẩy người mình yêu vào chỗ c.h.ế.t. Nỗi đau này, so với vết sẹo trên mặt, còn sâu đậm hơn gấp vạn lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộc Ca, giờ đây bị gán cho tội danh tàn sát Tiên Tôn và thông đồng với Ma Tộc, trở thành mục tiêu săn đuổi hàng đầu của toàn bộ Tu Chân Giới. Các lệnh truy nã với hình vẽ của "Ma Nhân Dương Mộc Ca" được dán khắp nơi, với phần thưởng hậu hĩnh.

Y độc hành trên con đường gập ghềnh, toàn thân bị thương tích, phải liên tục che giấu Tiên Cốt và ngụy trang. Mộc Ca không dám dừng lại, không dám tin tưởng bất cứ ai.

Điều khiến y đau đớn nhất không phải là sự truy sát của Tiên Môn, mà là sự tuyệt tình của Lộc Nhan. Nàng không chỉ hận y, mà còn muốn hủy hoại y hoàn toàn, không cho y một con đường sống.

“Lộc Nhan... muội làm vậy là để bảo vệ ta, hay thật sự muốn ta c.h.ế.t?”

Trong một lần trốn tránh sự truy đuổi của một nhóm săn tiền thưởng, Mộc Ca vô tình lạc vào một Mê Trận cổ xưa. Linh lực của y cạn kiệt, nhưng chính lúc đó, Thiên Thư trong người lại phát sáng.

Ghi chép từ Thiên Thư: Tất cả Mê Trận trong thiên hạ đều do Mộc Linh Khí biến hóa. Hậu duệ Cổ Tiên Tộc mang trong mình Thanh Long Chi Lực có thể hóa giải, dùng Mộc Linh để dẫn đường. Chỉ có Cổ Tông Vân Hải mới là nơi có thể bảo vệ ngươi khỏi Tà Ma và Tiên Môn.

Mộc Ca lập tức vận dụng Mộc Linh Chi Lực. Y cảm nhận được sự cộng hưởng với các luồng linh khí xung quanh. Mê Trận lập tức mở ra một con đường bí mật, dẫn y đến vùng biên giới Tây Bắc lạnh lẽo.

Sau nhiều ngày băng rừng vượt núi, Mộc Ca cuối cùng cũng đến được vùng đất bị bao phủ bởi sương mù vĩnh cửu. Đó chính là Cổ Tông Vân Hải.

Khác với những nơi tiên giới lộng lẫy, Cổ Tông Vân Hải không phải là một sơn môn hoành tráng. Nó là một vùng đất hoang sơ, với những ngọn núi phủ đầy rêu phong và cây cổ thụ khổng lồ, cao đến tận trời. Nơi này mang đến một cảm giác vừa cổ kính, vừa thê lương.

Đúng lúc Mộc Ca đặt chân vào, luồng Thanh Long Chi Lực trong cơ thể y bỗng nhiên kích hoạt mạnh mẽ. Bầu trời Vân Hải xé toạc, một luồng Lam Quang dịu nhẹ từ đám mây mù rọi xuống, bao bọc lấy Mộc Ca.

Một tiếng nói cổ xưa, trầm ấm, vang vọng trong tâm trí Mộc Ca:

"Hậu duệ cuối cùng của Thanh Long Cổ Tộc... Ngươi cuối cùng cũng trở về. Đã hơn ngàn năm, chúng ta chờ đợi ngươi..."

Mộc Ca ngẩng đầu. Trước mặt y, sương mù tan dần, lộ ra một quần thể kiến trúc đá cổ kính, bị dây leo quấn chặt. Đó chính là Cổ Tông, nơi sinh sống của tổ tiên y.

Một bóng người già nua, thân hình cao lớn, da dẻ như vỏ cây khô, từ từ bước ra. Y mang một chiếc áo choàng màu xanh rêu, đôi mắt tinh anh nhìn thấu mọi sự.

"Ngươi là...?" Mộc Ca hỏi.

"Ta là Thanh Diệp – thủ hộ giả cuối cùng của Cổ Tông Vân Hải. Ta đã chờ ngươi gần một thế kỷ. Lệnh bài tổ phụ ngươi để lại đã cho ta biết tất cả." Thanh Diệp thở dài, giọng nói chứa đầy sự tiếc nuối.

Thanh Diệp đưa Mộc Ca vào trong Cổ Tông. Bên trong, y nhìn thấy vô số bia mộ và những tàn tích của một nền văn minh rực rỡ đã bị hủy diệt.

 

Thanh Diệp dẫn Mộc Ca đến một Pháp Đài trung tâm, nơi có một phiến đá lớn ghi chép lịch sử.

"Thật ra, Phụ thân ngươi – Dương Mộc Phụ – không phải Ma Nhân. Y là một Gián Điệp của Cổ Tiên Tộc, được phái đi làm nhiệm vụ bí mật, nhưng lại vô tình mang thân thể chứa một phần Hắc Hồn của Ma Tôn do thuật pháp thất bại."