Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 136: Ghen tuông cắn ngươi một cái



Nhìn thấy đốm sáng bạc lơ lửng trước mặt, Lận Khinh Chu biết ngay người tới là ai nên trong lòng mừng rỡ.

Mục Trọng Sơn đi cùng họ đến núi Thiên Mỗ, khi vào địa giới Hành Nhạc Tông thì tách ra với y và Thượng Thiện Nương Nương.

Lúc đó Mục Trọng Sơn nói với Lận Khinh Chu: "Khi nào ngươi có chỗ ở ổn định tại Hành Nhạc Tông thì ta sẽ đến tìm ngươi."

Lận Khinh Chu lo lắng hỏi: "Hành Nhạc Tông là một trong năm đại tiên môn, còn có Sí Diễm Tôn ở đây, ngươi lẻn vào Hành Nhạc Tông một mình có nguy hiểm lắm không? Có cần chúng ta làm nội ứng không?"

Ôn Cầm bên cạnh nghe thấy câu này thì im lặng nhìn trời: Kinh Hồng Tông cũng là một trong năm đại tiên môn, chẳng phải Mục Trọng Sơn muốn tới thì tới muốn đi thì đi hay sao.

Mục Trọng Sơn nhếch môi cười rồi kề vào tai Lận Khinh Chu, nói bằng giọng mà Thượng Thiện Nương Nương không nghe được: "Ban đêm nương tử chỉ cần để cửa cho ta là được rồi."

-

Giờ Mục Trọng Sơn nói là làm, quả nhiên Lận Khinh Chu vừa có chỗ ở ổn định thì hắn tới ngay.

"Ai! Ai ở ngoài phòng đó! Đang nói chuyện mà! Sao lại tự tiện phá kết giới thế hả!" Ngôn Dụ Cảnh hùng hổ quát làm Lận Khinh Chu đột nhiên định thần lại.

Lận Khinh Chu giơ tay vỗ đầu mình.

Chết rồi, ở đây còn có Ngôn Dụ Cảnh nữa!

Lỡ Ngôn Dụ Cảnh nhận ra Mục Trọng Sơn, biết hắn là Vẫn Uyên Ma Quân, kéo những người khác tới thì xong đời!

"Còn xông vào nữa à! Còn xông vào nữa à! Ai vậy! Đây là chỗ ở tạm, sao lại quá đáng thế hả!" Ngôn Dụ Cảnh cứ tưởng là tiểu sư đệ đồng môn đang quậy phá nên hùng hổ xắn tay áo lên chuẩn bị giáo huấn, hắn đẩy mạnh cửa gỗ rồi xông ra kết giới.

Ngoài phòng, mặt trời lặn xuống mặt hồ, màn đêm tĩnh mịch, đột nhiên một cơn gió mát thổi qua khiến Ngôn Dụ Cảnh rùng mình.

Lận Khinh Chu vội vàng đuổi theo, trông thấy Ngôn Dụ Cảnh đứng trơ trọi trước hành lang, bốn bề vắng lặng.

Ngôn Dụ Cảnh buồn bực gãi ót: "Ủa? Có ai đâu nhỉ."

Lận Khinh Chu chột dạ nói: "Chắc đi nhầm ấy mà."

"Đi nhầm? Đây là chỗ ở tạm, ai lại đi nhầm chứ? Thôi kệ đi." Ngôn Dụ Cảnh vung tay lên rồi nắm chặt cánh tay Lận Khinh Chu kéo vào phòng, "Nào nào nào, chúng ta nói tiếp chuyện lúc nãy đi! Đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng!"

"Khoan đã!" Lận Khinh Chu vội níu Ngôn Dụ Cảnh lại.

"Hả? Sao thế?" Ngôn Dụ Cảnh hoang mang nhìn Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu ấp úng: "Hay là để lần sau nói tiếp nhé...... Giờ không còn sớm nữa, ta đi từ Kinh Hồng Tông đến Hành Nhạc Tông cũng hơi mệt......"

"À! Vậy được! Lần sau nói tiếp! Khi nào rảnh hai chúng ta nói từ sáng tới khuya luôn!" Ngôn Dụ Cảnh cười vỗ vai Lận Khinh Chu, "Ngươi nghỉ ngơi đi!"

Nói xong Ngôn Dụ Cảnh vẫy tay với Lận Khinh Chu rồi cáo từ rời đi.

Lận Khinh Chu dõi theo hắn đi xa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Biết chắc ở đây không còn ai khác, Lận Khinh Chu nhìn quanh, chỉ thấy ánh trăng như lụa, trong sân yên tĩnh không một bóng người.

"Mục Trọng Sơn." Lận Khinh Chu gọi khẽ, "Không có ai đâu, ngươi ra được rồi, Mục Trọng Sơn, ngươi ở đâu?"

Y gọi mấy lần mà không ai đáp lại nên buồn bực gãi đầu, đột nhiên cảm thấy eo mình bị một sức mạnh vô hình siết chặt rồi kéo ngược ra sau.

Lận Khinh Chu cứ thế bị kéo vào phòng, y sợ xanh mặt, ngay khi tưởng mình sắp ngã xuống thì rơi vào một vòng tay ấm áp, được bảo vệ chặt chẽ.

Y chưa kịp bình tĩnh lại sau cơn khiếp sợ thì nghe thấy người ôm mình lạnh lùng hỏi: "Hắn là ai?"

Lận Khinh Chu không để ý đến chuyện trách móc Mục Trọng Sơn hù dọa mình mà vội giải thích: "Hắn...... Ưm......"

Y vừa thốt ra một chữ thì bị Mục Trọng Sơn hôn.

Hôn xong Mục Trọng Sơn nhướng mày ra hiệu cho y nói tiếp.

Lận Khinh Chu: "...... Hắn là...... Ưm!" Lần này vừa thốt ra hai chữ thì lại bị chặn miệng.

Lận Khinh Chu thở hổn hển quay đầu đi, cả giận nói: "Ngươi có muốn biết hắn là ai không hả!"

Mục Trọng Sơn liếm môi, ung dung hỏi: "Là ai?"

"Hắn là đệ tử Hành Nhạc Tông, nhận lệnh của Tung Đại Tôn dẫn ta đến chỗ ở tạm." Lận Khinh Chu nói một hơi, không dám dừng lại để thở.

Mục Trọng Sơn hỏi: "Tại sao chỉ có ngươi và hắn trong phòng, còn lập kết giới nữa?"

Lận Khinh Chu sững sờ, không biết giải thích thế nào.

Mục Trọng Sơn thấy y chần chừ không trả lời thì bất mãn nheo mắt lại, cánh tay vòng quanh eo y đột ngột siết chặt như kìm sắt.

"Ta, ta, ta muốn hỏi hắn chuyện diệt môn Yến Tử Ổ, sợ nói nhầm bị người ngoài nghe thấy nên mới lập kết giới......" Lời giải thích của Lận Khinh Chu quả thực không thuyết phục chút nào.

Y biết chắc Mục Trọng Sơn sẽ không tin, nhưng y thực sự không nghĩ ra được cái cớ nào khác.

Mục Trọng Sơn "à" một tiếng với vẻ sâu xa, sau đó nói: "Lúc nãy hắn còn nắm tay ngươi nữa."

"Hả??" Lận Khinh Chu nghi hoặc, "À phải, đúng là thế thật."

"Làm vậy này." Mục Trọng Sơn nắm chặt cánh tay Lận Khinh Chu giơ lên trước mắt.

Lận Khinh Chu ngơ ngác nói: "Hình như là vậy."

Mục Trọng Sơn chống tay phải dưới cánh tay Lận Khinh Chu, ngón giữa và ngón trỏ tay trái tỏa ra ánh sáng bạc, sau đó hóa thành lưỡi dao rạch nhẹ một cái, tay áo Lận Khinh Chu bị cắt đứt.

"Ê!" Lận Khinh Chu giật mình.

Mặc dù Kinh Hồng Tông phát cho y bốn bộ đồ của môn phái nhưng y vẫn không chịu được kiểu hủy hoại này của Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn không nói gì mà kéo cánh tay Lận Khinh Chu tới rồi áp môi vào chỗ kia, hơi thở nóng ấm phả vào cánh tay y, hôn một hồi bỗng nhiên há miệng cắn mạnh.

"Ui!" Cơn đau truyền đến làm Lận Khinh Chu buột miệng kêu lên.

Mục Trọng Sơn ngẩng đầu nhìn dấu răng đỏ thẫm trên cánh tay Lận Khinh Chu, nhếch môi nở nụ cười hài lòng.

Sau đó Mục Trọng Sơn không náo loạn nữa mà nói với Lận Khinh Chu mình đã quyết định mấy ngày sau đến Yến Tử Ổ tìm kiếm chân tướng, chuyện này cứ thế cho qua.

-

Ở Hành Nhạc Tông một đêm, sáng hôm sau Lận Khinh Chu đến chỗ Thượng Thiện Nương Nương nói cho nàng biết chuyện của Ngôn Dụ Cảnh.

Ôn Cầm ngồi ngay ngắn trước bàn tròn bằng gỗ hoa lê, cười nói: "Ta đã tới đây mấy chục năm mà chỉ gặp mỗi mình ngươi, còn ngươi hay thật đấy, nếu tính cả Vẫn Uyên Quân thì ngươi đã gặp ba người có liên quan đến chuyện này rồi."

Hiển nhiên "chuyện này" ám chỉ đến xuyên qua, nhưng vì chưa lập kết giới nên nàng chỉ nói lấp lửng, dù vậy Lận Khinh Chu vẫn hiểu được.

Lận Khinh Chu gãi đầu: "Chắc tại có duyên ấy mà."

Ôn Cầm nói khẽ: "Khinh Chu, đừng kể chuyện của ta cho người hôm qua ngươi gặp nhé."

"Sao thế ạ?"

Ôn Cầm cụp mắt, dù khóe miệng nàng nhếch lên nhưng trong mắt lại thấp thoáng vẻ ưu sầu, tựa như lá khô đầu cành nghiêng ngả trong gió lạnh nhưng vẫn kiên cường bám chặt cành cây, không chịu cuốn theo gió.

Nàng nói: "Ngươi cũng biết ta không muốn về lại thế giới cũ mà, tốt nhất là càng ít liên quan càng tốt."

"Ta biết rồi, ta sẽ không nói đâu." Lận Khinh Chu vội vàng gật đầu, chợt nghĩ đến gì đó nên trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Nhưng...... sao ngươi biết chắc Vẫn Uyên Quân có liên quan đến chuyện này? Chẳng phải trước đây chúng ta chỉ mới suy đoán dựa vào thẻ ngọc của ta chứ chưa khẳng định sao?"