Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 138: Cho ta thêm bảy cây đinh xương



Phòng tiếp khách nằm ở tầng trệt, trước tấm bình phong bằng ngọc thạch chạm khắc hình mặt trời lặn sau núi đặt một bộ bàn trà và năm cái ghế dựa bằng gỗ lim, một cái ở giữa, bốn cái ở hai bên trái phải, trên bàn là trà xanh thơm ngát.

Ngồi trên chiếc ghế đầu tiên bên trái là một ông lão tóc bạc phơ mặc đạo bào màu vàng nhạt.

Người này chính là Phác Ngọc Tôn, một trong ngũ thánh, ông đã cao tuổi nên không màng thế sự, lần này đến đây vì không muốn làm mất lòng Tung Đại Tôn, còn vì chuyện la bàn Sí Diễm Tôn từng đề cập.

Khi mọi người tới phòng tiếp khách, Phác Ngọc Tôn lập tức đứng dậy rồi vui vẻ vuốt râu hàn huyên với họ.

Trò chuyện xong, Tung Đại Tôn mời họ ngồi xuống, Lận Khinh Chu im lặng đứng sau Thượng Thiện Nương Nương, lưng ưỡn thẳng tắp.

Tung Đại Tôn vốn không thích dài dòng nên nói sang sảng: "Ma đầu Vẫn Uyên phạm tội tày trời, trước kia diệt Xuân Hoa Tông, bây giờ diệt Yến Tử Ổ. Ngoài ra còn làm rất nhiều việc ác, tội lỗi chồng chất, nếu không ngăn chặn nhất định sẽ còn vô số hậu họa! Vì vậy ta định triệu tập một trăm tiên gia đuổi bắt ma đầu Vẫn Uyên, ta sẵn sàng dốc hết vốn liếng để treo thưởng truy nã, lần này mời các vị đến đây là để bàn việc này."

Sau khi ông nói xong, phòng khách im ắng mấy giây, chẳng ai lên tiếng.

Tung Đại Tôn cứ tưởng sẽ được ủng hộ nhiệt liệt, ai ngờ lại gặp tình huống này nên trợn tròn mắt, tự hỏi có phải mình nói sai gì không, nhưng nghĩ kỹ lại mỗi câu mình nói đều được cân nhắc kỹ lưỡng, chẳng có chỗ nào bất ổn cả, thế là phá vỡ sự im lặng: "Sí Diễm Tôn, ngươi nghĩ sao?"

Tuy bị gọi tên nhưng Nhiếp Diễm không hề bối rối, hắn thở dài, giọng nói lộ ra vẻ không cam tâm, nhưng càng nhiều hơn là bất lực: "Tung Đại Tôn không biết đấy thôi, trước đây ta và Thượng Thiện Nương Nương từng giao đấu với hắn một lần, nếu ta đoán không lầm thì hiện giờ cảnh giới tu vi của hắn đã lên phi thăng rồi."

"Cái gì?!" Tung Đại Tôn vỗ tay vịn ghế dựa, suýt nữa đứng bật dậy, hai mắt trợn to như chuông đồng, "Phi thăng?"

"Đúng vậy." Nhiếp Diễm bình tĩnh phân tích, "Dù có tập hợp cả trăm tiên môn e là cũng không thể đối phó với hắn, nếu thật sự đánh nhau chắc chắn sẽ thương vong vô số, máu chảy thành sông."

Phác Ngọc Tôn nói với vẻ mặt phức tạp: "Hắn còn trẻ mà ngũ hành đã kết kim đan, trước đây không có ai, e là sau này cũng chẳng còn ai."

Lận Khinh Chu nghe vậy thì trố mắt.

Chà, hóa ra Mục Trọng Sơn mạnh vậy sao?!

"Nhưng mà." Có người lên tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng mỗi chữ nặng ngàn cân: "Dù khó khăn cỡ nào nhưng chỉ cần có một phần ngàn khả năng thì vẫn phải thử chứ đúng không?" Người vừa nói chính là Lan Tự Quân.

"Nói hay lắm!" Tung Đại Tôn vỗ tay tán đồng, sau đó quay sang nhìn Thượng Thiện Nương Nương nãy giờ im lặng: "Thượng Thiện Nương Nương, ngài nghĩ sao?"

Ôn Cầm nói: "Thật ra có một chuyện ta vẫn không hiểu."

"Ngài nói đi."

"Làm sao biết chắc chuyện diệt môn Yến Tử Ổ là do Vẫn Uyên gây ra?"

Lời này tựa như hạt châu rơi xuống đĩa ngọc làm lòng người chấn động, đinh tai nhức óc, Ứng Phục Tâm đột nhiên quay đầu nhìn Ôn Cầm, ánh mắt tối đi.

Tung Đại Tôn vội nói: "Môn chủ Yến Tử Ổ nói mình thấy tận mắt mà."

Ôn Cầm hỏi tiếp: "Tại sao Vẫn Uyên giết cả nhà hắn mà còn chừa hắn lại?"

Tung Đại Tôn: "Môn chủ Yến Tử Ổ là bạn tâm giao của ta, tính hắn rất ngay thẳng, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ vu khống ma đầu kia đâu."

"Nhưng sao Vẫn Uyên phải làm vậy chứ?"

"Xuân Hoa Tông là nơi nuôi dạy hắn mà còn bị hắn biến thành địa ngục trần gian, ma đầu giết người còn cần lý do hay sao?"

Tranh luận một hồi không có kết quả, Tung Đại Tôn bảo mọi người về nghỉ ngơi và suy nghĩ thật kỹ, ngày mai sẽ bỏ phiếu quyết định việc này.

Đám người đứng dậy hành lễ rồi từ biệt nhau.

Phác Ngọc Tôn đi tới trước mặt Nhiếp Diễm và Ứng Phục Tâm: "La bàn ta mang đến rồi, ở đây không tiện đưa, hai ngươi ai đi với ta?"

Nhiếp Diễm và Ứng Phục Tâm liếc nhau, Ứng Phục Tâm chủ động nói: "Để ta đi."

-

Ứng Phục Tâm theo Phác Ngọc Tôn về phòng ông, Phác Ngọc Tôn đóng cửa thật kỹ rồi lấy từ túi càn khôn ra một chiếc la bàn màu vàng sẫm, trịnh trọng đưa cho Ứng Phục Tâm.

Ứng Phục Tâm tạ ơn rồi nhận lấy, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ: "Có vật này sẽ biết Vẫn Uyên ở đâu sao ạ?"

Phác Ngọc Tôn gật đầu: "Trên lưng hắn còn lưu lại đinh xương, có la bàn này sẽ tìm được tung tích của hắn, nhưng ngươi phải hứa với ta khi nào gặp lại sư huynh mình thì nói chuyện cho đàng hoàng, năm xưa sư tôn các ngươi vẫn mong các ngươi sẽ đùm bọc nhau đến cùng."

"Ta hứa với ngài." Ứng Phục Tâm không mảy may do dự, y cất la bàn rồi nói tiếp, "Phác Ngọc Tôn, ta còn một thỉnh cầu nữa."

Phác Ngọc Tôn: "Ngươi nói đi."

Ứng Phục Tâm: "Cho ta thêm bảy cây đinh xương được không ạ?"

-

Lúc này trong phòng tiếp khách, Thượng Thiện Nương Nương và Lận Khinh Chu vừa định rời đi thì bị Sí Diễm Tôn cản lại.

Nhiếp Diễm chắp tay nói với Thượng Thiện Nương Nương: "Thượng Thiện Nương Nương, lần trước vội vàng từ biệt, mấy tháng rồi không gặp."

Ôn Cầm âm thầm bước sang bên phải che lại Lận Khinh Chu rồi khom người hành lễ: "Chẳng hay Sí Diễm Tôn có chuyện gì không?"

Ánh mắt Nhiếp Diễm dán vào Lận Khinh Chu sau lưng Ôn Cầm: "Không biết tiểu huynh đệ đeo mặt nạ này là ai?"

Ôn Cầm bình tĩnh đáp: "Y là đệ tử thân truyền của ta."

"Ồ?" Nhiếp Diễm nhíu mày rồi đột ngột nói, "Có thể nói chuyện riêng được không, ta có mấy câu muốn nói với tiểu huynh đệ này."

Ôn Cầm giật mình: "Nhưng y và Sí Diễm Tôn đâu quen biết gì......"

"Không sao, ta có chuyện cần nói với y." Nhiếp Diễm khăng khăng nói.

Ôn Cầm không dám để Lận Khinh Chu ở một mình với Nhiếp Diễm nên định từ chối khéo, ai ngờ Nhiếp Diễm gắt lên: "Chỉ nói mấy câu ở hành lang thôi mà, nếu ngay cả chuyện này Thượng Thiện Nương Nương cũng không cho thì chẳng lẽ sau mặt nạ của tiểu huynh đệ này có bí mật gì không thể để ai biết à?"

Vì không muốn thấy Nhiếp Diễm làm khó Ôn Cầm, Lận Khinh Chu không né tránh nữa mà nói: "Chẳng có bí mật gì cả, nếu Sí Diễm Tôn có chuyện muốn nói với ta thì xin mời."

Nhiếp Diễm nói được thì làm được, quả nhiên chỉ cùng Lận Khinh Chu đi đến hành lang yên tĩnh cách phòng khách mấy bước.

Nhưng khi hắn mở miệng, lời nói hệt như tiếng sét nổ tung bên tai Lận Khinh Chu: "Ngươi chính là tạp dịch hôm đó giúp Vẫn Uyên thoát khỏi Tương Ngự Tông đúng không."

Lận Khinh Chu: "......" Khó khăn lắm y mới dằn xuống nỗi bất an trong giọng nói của mình: "Sí Diễm Tôn, ngài nhận lầm người rồi."

"Hừ." Nhiếp Diễm hừ lạnh, "Ngươi không cần chối nhanh vậy đâu, mặc dù ta không biết ngươi mê hoặc Thượng Thiện Nương Nương bằng cách nào, nhưng ta gọi ngươi ra đây nói chuyện không phải để kết tội ngươi. Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có thể liên lạc với Mục Trọng Sơn đúng không?"

Lận Khinh Chu kiên trì nói: "Ta chẳng biết ngài đang nói gì cả."

Nhiếp Diễm tỏ vẻ nóng nảy: "Ngươi bảo Mục Trọng Sơn đến tìm ta đi, ta muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn."

Lận Khinh Chu cúi đầu làm thinh: "......"

Nhiếp Diễm nghiêm nghị nói: "Nếu hắn không muốn đến thì ngươi cứ nói với hắn hai chữ "túi thơm", hắn sẽ hiểu thôi, thế nhé, nhất định phải chuyển lời giùm ta đấy."