Đêm trước lễ đính hôn, mối tình đầu của Giang Diên tái xuất.
Ngày xưa, cô nàng chê Giang Diên nghèo, lại cặp kè với người bạn cùng phòng giàu có của anh.
Ai ngờ ba năm sau, Giang Diên phất lên như diều gặp gió, còn đôi tình nhân kia thì nợ nần chồng chất.
Trong buổi tiệc rượu, Giang Diên bêu riếu cô nàng trước mặt mọi người: “Tôi trả cô mười vạn cho một ly rượu, uống không?”
Hà Thanh cười khẩy, uống liền năm ly.
Giang Diên chợt hoảng hốt: “Cô điên rồi! Dị ứng cồn mà dám uống thế này! Vì tiền mà không màng mạng sống nữa sao?”
Anh bối rối bế cô vào bệnh viện, hoàn toàn quên bẵng tôi.
Người đàn ông đứng sau lưng tôi, chứng kiến toàn bộ màn kịch, ánh mắt lóe lên: “Buổi lễ đính hôn ngày mai, tôi có thể thay thế không?”
Tôi: “…”
Hóa ra, mối tình đầu của tôi cũng đã trở về.
1
Nghe nói mối tình đầu của Giang Diên quay trở lại.
Ngày trước, cô ta chê anh nghèo hèn, lại tằng tịu với người bạn cùng phòng giàu có của anh.
Đây là quá khứ mà anh luôn muốn chôn vùi.
Năm năm sau, thời thế đổi thay.
Giang Diên giờ đây thành công rực rỡ, còn đôi tình nhân kia thì mắc nợ chồng chất, đành bẽ bàng về nước.
Bạn bè của Giang Diên đều hả hê, nóng lòng xem anh sẽ ra tay nhục mạ, khiến họ mất mặt như thế nào.
Tôi cũng đinh ninh anh hẳn phải căm hận họ lắm.
Thế nhưng, sau khi hay tin cô ta trở về, Giang Diên – người đã bỏ t.h.u.ố.c lá từ lâu – lại lén ra ban công hút t.h.u.ố.c cả đêm khi tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh – người vẫn thường chê tôi ăn mặc hở hang – lại đặc biệt đặt may một chiếc váy ngắn hở lưng quyến rũ, kết hợp với đôi giày cao gót đỏ tươi, còn dặn dò tôi trang điểm đậm để tham dự buổi tiệc có sự góp mặt của cô ta, cốt để anh được nở mày nở mặt.
Tôi lặng lẽ nhìn anh một hồi, không kìm được lòng mà hỏi: “Rốt cuộc anh hận cô ta, hay là…?”
“Hận.” Anh đáp ngay lập tức, không chút do dự.
Tôi sững sờ trong giây lát.
Câu trả lời vội vã ấy khiến những lời tôi định nói nghẹn lại nơi cổ họng, cùng với một nỗi nghẹn ngào trong lòng.
Tôi không nói thêm gì, chấp thuận yêu cầu của anh.
Nghe nhiều về mối tình đầu của anh, tôi cũng muốn gặp cô ta một lần cho biết.
Trong buổi tiệc tối, Giang Diên liên tục mất tập trung.
Sự xuất hiện của Hà Thanh khiến mọi người xì xào bàn tán.
“Người phụ nữ này mặt dày thật đấy, đổi lại là tôi thì chẳng dám vác mặt đến.”
“Hết cách rồi, họ thiếu tiền, nghe nói tên thiếu gia kia phá sản rồi ốm liệt giường, giờ t.h.ả.m đến nỗi không trả nổi tiền t.h.u.ố.c men.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi nghĩ, nếu cô ta chịu ở bên Giang tổng mà cùng nhau gây dựng sự nghiệp, giờ này chẳng phải sống sung sướng rồi sao? Giờ chắc hối hận đến xanh ruột mất!”
“Đừng nói, cô ta chắc định bám lấy Giang tổng đấy!”
“Cũng có thể, nhưng vô ích thôi. Giang tổng và cô Tô tình cảm tốt lắm, ngày mai hai người họ còn đính hôn. Cô ta mà cố bám vào thì chỉ tự rước nhục!”
Trước những ánh nhìn và lời bàn tán đầy ác ý, Hà Thanh vẫn giữ lưng thẳng tắp, nét mặt lạnh lùng.
Cô ta tỏ vẻ như chẳng hề hay biết, còn tươi cười tiến đến trò chuyện với vài nhà đầu tư lớn trong giới.
Nhưng chẳng ai muốn nói chuyện với cô ta, gặp người nóng tính còn bị mắng cho vài câu.
Cô ta cũng không bận tâm, bị từ chối thì cười giả lả, rồi quay sang tìm người khác.
Chẳng bao lâu sau, Giang Diên không thể kiềm chế được nữa.
Sắc mặt anh tối sầm, cầm một chai rượu trắng bước nhanh tới.
“Đừng phí công nữa, họ sẽ không thèm để ý đến cô đâu.”
Nói rồi, anh xếp ly trên bàn thành hai hàng, rót đầy rượu.
“Cô không phải cần tiền sao? Tôi cho cô, mười vạn một ly. “Uống không?”
2
Hà Thanh khựng lại thoáng chốc, sau đó mỉm cười. “Nói là làm chứ?”
Giang Diên cười nhạt: “Yên tâm, tôi không thiếu chút tiền này.”
Ngay giây tiếp theo, Hà Thanh không hề do dự, cầm lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn.
Sau đó, cô nhanh chóng cầm lấy ly tiếp theo, một hơi uống liền năm ly.
Giang Diên lập tức hoảng hốt.
Hoàn hồn lại, anh vội vàng bước nhanh tới, hất đổ ly rượu thứ sáu cô vừa cầm lên.
“Cô điên rồi!”
Hà Thanh phớt lờ, tiếp tục vươn tay lấy những ly rượu khác.
Hành động này hoàn toàn chọc giận Giang Diên.
Anh gào lên giận dữ:
“Cô bị dị ứng rượu mà dám uống như vậy! Vì tiền mà không cần mạng nữa à?!”
Vừa nói, anh vừa túm lấy những ly rượu còn lại, ném xuống đất, tạo thành vô số mảnh vỡ.
Tôi giật mình, vội lùi lại vài bước để tránh mảnh thủy tinh.
Nhưng trong lúc vội vàng, chân tôi vô tình dẫm lên tà váy dài, bị vấp ngã xuống đất.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khi ngã xuống, đầu óc tôi trống rỗng trong chốc lát, sau đó là cơn đau dữ dội từ phía sau lưng truyền đến.
Ý thức được điều gì đó, tôi vội chống người ngồi dậy, đưa tay sờ thử ra sau lưng.
Quả nhiên, cả bàn tay đầy m.á.u và những mảnh thủy tinh.