Tôi không biết phải đáp thế nào, đành cười gượng.
“Còn tôi, gặp những chuyện tương tự, chị biết anh ấy phản ứng ra sao không?”
Cô tiếp tục nói: “Một lần tôi đi làm thêm về, bị mấy gã đàn ông theo dõi. Tôi gọi điện cầu cứu anh ấy, nhưng anh đang bận làm bài tập, chỉ bảo tôi tự gọi cảnh sát. Sau đó, anh ấy lại trách tôi tại sao mặc váy ngắn ra đường.
“Rồi năm cuối đại học, tôi được chẩn đoán có khối u trong não, cần phẫu thuật mở hộp sọ. Lúc đó tôi vừa lo vừa sợ, hy vọng anh ấy có thể ở bên cạnh nhiều hơn. Nhưng anh bận thực tập và làm luận văn, chỉ ghé thăm tôi hai lần, thậm chí nhắn tin cũng rất ít.
“Trong thời gian đó, chính bạn cùng phòng của anh ấy, giờ là chồng tôi, thường xuyên đến chăm sóc tôi.
“Vậy nên tôi đã ngoại tình.”
Cô cười tự giễu.
“Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.”
Tôi định nói gì đó nhưng không biết phải bắt đầu thế nào.
Cô nhìn tôi, ánh mắt chân thành: “Lúc đầu thấy những bài đăng của chị, tôi không khỏi so sánh, cảm thấy tủi thân, thậm chí ghen tị. Nhưng nghĩ lại, chuyện đó có liên quan gì đến chị đâu? Lâu dần, tôi cũng buông bỏ được.”
Tôi cũng chân thành đáp: “Tôi sẽ không bao giờ ở bên một người không trân trọng tôi.”
Ý muốn nói, nếu Giang Diên dám đối xử như vậy, tôi đã chẳng tiếp tục yêu anh ta.
“Đúng vậy, trước đây tôi còn trẻ dại, nhưng may mắn tôi cũng đã tìm được người yêu thương tôi thật lòng. Tất cả những chuyện đó đã qua rồi.”
Cô lấy điện thoại ra xem giờ, hơi ngượng ngùng: “Tôi tìm chị thật ra chỉ để xin lỗi, không ngờ lại nói nhiều như vậy. Xin lỗi vì đã làm phiền chị lâu như vậy, chúng ta về thôi.”
“Không sao, cảm ơn vì đã kể tôi nghe những điều này.”
Khi chúng tôi đi cùng nhau trở về, cô ấy có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
“Nghe nói hai người sắp đính hôn, chuyện đó… coi như là một sự cố đi.
“Trước đây Giang Diên chỉ lạnh nhạt với tôi, bây giờ thêm cả sự căm ghét vì chuyện tôi phản bội. Ngoài ra chẳng còn gì cả.
“Người anh ấy yêu chắc chắn là chị.”
Tôi nhìn cô ấy: “Cô đang nói giúp anh ta à?”
“Không hẳn, chỉ là tôi nghĩ, nếu tôi không quay lại, hai người chắc chắn đã ổn rồi. Có chút áy náy.”
“Thực ra tôi phải cảm ơn cô, nhờ cô mà tôi nhìn rõ được con người anh ta.”
Vì thông báo hủy lễ đính hôn quá sát giờ, nên kéo theo một đống rắc rối.
Bố mẹ tôi phải chuẩn bị quà xin lỗi, đi đến từng khách sạn để giải thích với những họ hàng, bạn bè đã lặn lội đến từ xa.
Một số người không hài lòng, phàn nàn rằng tôi làm quá.
“Chỉ là hôn nhau thôi, đâu phải bắt quả tang ngoại tình trên giường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nghe nói cô gái kia và chồng lại ra nước ngoài rồi, chắc chỉ là hiểu lầm thôi. Người ta vốn chẳng định giành người yêu của cháu.”
“Thật vô lý, bao năm nay Tiểu Giang đối xử với cháu thế nào, chúng ta đều thấy rõ. Chỉ vì một lỗi nhỏ mà kết án tử hình với người ta sao?”
“Đúng thế, tôi thấy thái độ của Tiểu Giang rất tốt, biết sai và sửa là được. Giờ tìm một đối tượng tốt đâu dễ, cháu nên tha thứ cho cậu ấy đi.”
“Yêu nhau lâu vậy rồi, bây giờ chia tay, chẳng phải uổng phí bao năm sao? Hà tất phải như thế?”
“Tư Vũ à, nghe lời chúng tôi, đừng quá cố chấp. Cuộc sống phải có chút mơ hồ, mới dễ sống hơn.”
May mà bố mẹ tôi không nghĩ tôi làm quá, cũng không trách tôi vì chuyện này.
“Nếu con cảm thấy ấm ức, thì chia tay. Cuộc sống của con là do con quyết định, đừng bận tâm người khác nói gì.”
Tôi cảm động ôm lấy mẹ: “Mẹ, bố mẹ thật tốt với con.”
Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi, sợ làm đau: “Vết thương còn đau không?”
Tôi lắc đầu: “Vẫn còn chút đau, nhưng đỡ nhiều rồi.”
Dù lý do của Giang Diên là gì, những gì xảy ra đêm đó đã là một cái gai trong lòng tôi, không thể nào xóa bỏ.
Chưa kể những điều Hà Thanh kể với tôi sau đó.
Tôi nhận ra, Giang Diên không hề tốt đẹp như tôi từng nghĩ.
Anh ta thờ ơ với Hà Thanh, cũng giống như đã thờ ơ trước vết thương của tôi đêm đó.
Lúc đó mới là con người thật của anh ta.
Tôi không thể chấp nhận điều đó.
Nhưng bố mẹ tôi không biết những chuyện này, họ chỉ biết bề nổi.
Tôi không kìm được mà hỏi: “Bố mẹ thật sự không thấy con quá đáng sao? Như họ nói, yêu lâu như vậy mà chia tay thì tiếc lắm.”
“Tiếc gì chứ? Chi phí chìm không được tham gia vào quyết định lớn.”
“Mẹ nói đúng!”
“À, dạo này Cố Tư Niên đang theo đuổi lại con, con nghĩ sao?”
Tôi đáp, giọng không vui: “Con không ăn cỏ đã nhổ.”
Trước khi tốt nghiệp, tôi và Cố Tư Niên từng bàn về tương lai. Chúng tôi thống nhất rằng mỗi người sẽ vào một công ty để rèn luyện vài năm, sau đó kết hôn rồi tính tiếp.
Anh ấy không nói gì, tôi nghĩ là anh đồng ý.
Ai ngờ anh lén lút nộp đơn xin du học.