“Nếu không thay đổi nữa, có lẽ tôi sẽ sống thảm hại như vậy đến hết đời.”
Tôi gắp một miếng thịt bò thật lớn cho vào miệng.
“Sẽ mất 3 năm để nâng cấp từ hệ Cao Đẳng lên Đại học. Lại thêm 3 năm nữa mới gom góp đủ tiề.n học lên cao học. 3 năm nữa, tôi sẽ tới Đại học Thâm Đại.”
Giang Úc Bạch cũng gắp một viên chả cá.
“Thanh Lê vẫn luôn là Thanh Lê mà tôi biết.”
“Những tin đồn đó sẽ không thể hạ gục được em. Em sợ ở bên tôi sẽ làm ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi của em à?”
Tôi có chút xấu hổ, “ừm”.
Giang Úc Bạch hiếm khi nở nụ cười.
“Bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi đều ủng hộ em.”
Ăn tối xong, Giang Úc Bạch liền trở lại trường quay. Tôi đi taxi tới ga tàu.
Giang Úc Bạch đứng trong tuyết, đeo khăn quàng cổ, lần nữa nở nụ cười.
“Này, Thanh Lê, khi nào tới Đại học Thâm Đại, em quay về bên tôi được không?”
Tôi nghĩ ngợi rồi trả lời:
“Chuyện đó để sau hãy nói.”
10.
Năm mới đã đến, tôi bắt đầu đi lại giữa hai thành phố, tìm kiếm cho mình một cố vấn tốt.
Ngày hôm đó, sau khi nhận được email từ cố vấn, tôi trở về nhà.
Một bóng người xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Diệp Hân Đường.
Mấy tháng nay, thông qua Giang Úc Bạch nên tôi cũng biết được một số chuyện trong giới giải trí.
Có vẻ như gần đây Diệp Hân Đường không tập trung vào âm nhạc, thay vào đó muốn đi lên bằng con đường nhan sắc.
Cô ta tham gia quay một vài bộ phim, nhưng kết quả khá nhạt nhòa.
Cô ta cũng đã chấm dứt hợp đồng với studio của Giang Úc Bạch.