Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 51



Đêm khuya, một chiếc xe lặng lẽ tiến vào Cố gia. Cửa xe mở, một thiếu nữ khoác áo choàng đen bước xuống.

Sườn mặt tinh xảo, làn da trắng ngần, môi đỏ khẽ cong thành một đường quyến rũ. Cô mỉm cười nhìn tòa nhà tráng lệ, khẽ thì thầm: “Cuối cùng cũng trở lại.”

Hôm sau tin tức Cố Trà, người thừa kế Cố gia, trở về lan khắp hang cùng ngõ hẻm thành phố Khang Dụ.

Trì Đàm nhận được tin, lập tức lao đến Cố gia. Đội an ninh Cố gia không thể ngăn cản.

Khi anh xông vào cảm xúc vẫn chưa kịp tan. Theo sau là vài người anh em Satan, khí thế lạnh lùng, dữ tợn, khiến người xung quanh tránh xa ba thước.

Lúc này là sáng sớm, người Cố gia đang dùng bữa sáng.

Ánh mắt Trì Đàm lập tức khóa chặt vào thiếu nữ trẻ đẹp ấy. Cô vẫn giữ mái tóc đen dài đặc trưng, đang lặng lẽ húp cháo, dường như không nhận ra động tĩnh bên này. Động tác chậm rãi, mỗi chi tiết toát lên sự giáo dưỡng và thanh lịch thấm sâu từ một đại gia tộc.

Cố lão gia đập gậy chống, nhìn thấy mặt Trì Đàm đã nổi giận, may mà không ném cái bát trước mặt, chỉ hừ lạnh: “Trì tiên sinh lại đến làm gì?”

Nhưng Trì Đàm chỉ chăm chú nhìn sườn mặt Cố Trà , thần sắc tập trung đến mức hơi thở cũng chậm lại.

Sau hai năm, cô như lớn lên trên nỗi đau của anh. Chỉ một cái nhìn, trái tim anh đã nhói lên, nỗi đau và áp lực như thủy triều nhấn chìm anh.

Tay chân Trì Đàm tê dại, nắm tay run rẩy, không thể bước nổi.

Đúng vậy.

Anh sợ, không biết phải đối mặt với cô thế nào.

Trong lúc đang thấp thỏm, Cố Trà chậm rãi ngẩng mắt, nhìn anh. Chỉ một ánh mắt ấy đã khiến Trì Đàm nhíu mày.

Ánh mắt vốn dịu dàng của anh lập tức trở nên lạnh lẽo, nỗi dày vò và sợ hãi vừa rồi tan biến như gió.

Anh bước tới, kéo Cố Trà đứng dậy, đôi mắt nguy hiểm híp lại: “ Cô không phải Trà Trà!”

Ánh mắt Cố Trà , anh quá quen thuộc. Đôi mắt thường trống rỗng, lạnh nhạt, không chút cảm xúc. Ngay cả khi cười, nụ cười cũng không chạm đến đáy mắt, khiến người ta vừa nhìn đã biết cô không phải người dễ đối phó.

Nhưng người này hoàn toàn không có những điều ấy.

Dù cô ta bắt chước thần thái, thói quen của Cố Trà hoàn hảo đến đâu, ánh mắt không thể lừa dối. Huống chi, trước mặt là Trì Đàm  người đã ngày đêm nhớ nhung cô suốt hai năm.

Lời vừa thốt ra khiến cả Cố gia sững sờ. Cố lão gia  lập tức nhìn kỹ Cố Trà : “Trì Đàm,  nói bậy gì đó?”

Trì Đàm khao khát Cố Trà trở về, như mong sao mong trăng. Từ khi cô biến mất, anh không ngủ ngon một ngày, không ăn ngon một bữa.

Những năm qua, cuộc sống đối với anh chẳng còn ý nghĩa . Anh mong Cố Trà trở lại, mong cô mang đến hy vọng sống tiếp. Nhưng kẻ giả mạo này đã cướp đi mọi ánh sáng của anh, dùng cách tàn nhẫn nhất để nói với anh.

Hết hy vọng đi, Cố Trà của mày đã chết từ lâu.

Cô không tồn tại!

Mắt Trì Đàm đỏ ngầu, tay túm cô ta run rẩy dữ dội, như dã thú sắp nổi cơn thịnh nộ.

Quả nhiên ngay sau đó, anh đè cô gái giả mạo xuống bàn, bàn tay nổi gân xanh siết chặt cổ họng cô ta, từng chữ nghiến ra từ kẽ răng: “Không ai có thể thay thế cô ấy!”

Nếu thế gian này không còn Cố Trà , sống tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa.

Anh có lẽ thật sự điên rồi, còn muốn kéo cả thế giới xuống địa ngục cùng mình.

Người phụ nữ ấy sắp bị Trì Đàm bóp chết.

Cố Sâm và Cố Lệnh dốc hết sức cũng không kéo nổi Trì Đàm.

Người của Satan đứng nhìn lạnh lùng. Cố Lệnh cười khẩy: “Chẳng lẽ các người muốn trơ mắt nhìn anh ta giết em gái tôi lần nữa?”

Mấy anh em vô cùng tin tưởng lão đại. Nếu Trì Đàm nói đây không phải Cố Trà , thì chắc chắn không phải.

Nhưng giết người cũng phiền phức. Giữ cô ta lại, biết đâu có thể tìm được manh mối về Cố Trà thật. Lui một bước, dù không tìm được, có người giống Cố Trà thế này cũng coi như để lại chút ký ức cho lão đại.

Mọi người cùng xông lên kéo Trì Đàm ra. Cố Trà giả  được cơ hội thở dốc. Cố Sâm nhanh chóng cứu cô ta khỏi tay Trì Đàm.

Nhớ lại lời Trì Đàm, Cố Sâm nghĩ đến vụ giả thi thể và kẻ mạo danh hai năm trước. Vụ mặt nạ da. Nhân lúc  Cố Trà giả vịn bàn thở hổn hển, anh cẩn thận sờ cằm và cổ cô ta. Làn da mịn màng, không chút dấu vết của mặt nạ da.

“ Đây chính là Trà Trà!” Cố Sâm khẳng định.

Cố Lệnh lập tức đứng chắn trước người cô gái, bảo vệ: “Nghe rõ chưa! Đây là Trà Trà của chúng tôi. Trì tiên sinh, anh điên loạn hai năm, giờ em gái tôi đã trở về, anh còn muốn tiếp tục phát điên sao? Hay là nghiện giết người rồi? Dây dưa không dứt!”

“ Ê , nói chuyện kiểu gì thế hả, nhãi con!” Tề Hành giơ nắm đấm định xông tới, bị Trương Sinh kéo lại.

Không ai hiểu rõ hơn người Satan những năm qua Trì Đàm đã sống thế nào. Anh ta thật sự sắp điên, điên cuồng tìm cô, hận không thể dâng cả thế gian cho cô.

Không ai ngờ, kể cả chính Trì Đàm, rằng Cố Trà đã âm thầm cắm rễ trong lòng anh, trở thành một đại thụ che trời, không thể nhổ bỏ.

Mọi thứ liên quan đến cô đều dễ dàng chạm vào anh.   Tên “Cố Trà ” thôi cũng đủ khiến tim anh rỉ máu.

“Sau khi mất đi mới biết trân trọng” – câu nói này vốn dĩ đã đầy châm biếm và đau đớn.

Trì Đàm bỗng cười khẽ. Trong lúc mọi người ngơ ngác, anh ngẩng mắt, lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt lướt qua người Cố gia, cuối cùng dừng lại trên gương mặt giống hệt Cố Trà .

“Các người đều đã quên cô ấy rồi.” Giọng khàn khàn: “Nhưng tôi thì không.”

“Dùng một thứ thấp kém để thay thế cô ấy sao?” Anh cười lạnh, kéo ghế ngồi xuống, lưng thẳng tắp, toát lên vẻ người sống chớ lại gần: “Người thừa kế Cố gia là Trà Trà, đừng hòng dùng kẻ giả mạo để lừa dối.”

Anh liếc Cố Sâm và Cố Lệnh. Hai người bị khí thế âm lãnh, bức người của anh làm cho ngực nặng nề, không dám nhìn thẳng, lảng tránh ánh mắt.

Trì Đàm cúi đầu châm điếu thuốc, giọng khàn khàn xen lẫn sự dịu dàng khôn tả: “Những gì cô ấy muốn, tôi sẽ bảo vệ thay cô ấy.”

Cố lão gia nãy giờ im lặng, bất ngờ lên tiếng: “ Ngươi muốn nhúng tay vào việc của Cố gia?”

“Đúng vậy.”

Lão gia nổi giận, đập mạnh gậy chống: “Ngươi có tư cách gì quản Cố gia? Ngươi thậm chí không xứng làm bất cứ điều gì để bảo vệ Trà Trà!”