Nhạc Lâm và Khương Duy đương nhiên biết Trì Đàm cũng để ý đến Cố Trà, nhưng dù kiêng dè anh, họ vẫn không muốn từ bỏ lợi ích to lớn mà Cố Trà có thể mang lại. Vì thế, họ tự ý đến gặp ông nội Cố, muốn nhanh chóng phân tích tình hình để giành lợi thế.
Ông nội Cố hiểu rõ vị trí của Cố Trà vẫn chưa vững vàng. Lúc này, tìm một người ủng hộ có bối cảnh mạnh mẽ là điều vô cùng cần thiết. Chính vì nắm được điểm này, Khương Duy và Nhạc Lâm mới dám đề xuất cưới Cố Trà.
Nhưng nhà họ Khương và Nhạc Lâm so với Trì Đàm, thực sự không đáng kể. Với sự xuất hiện của Trì Đàm, ánh mắt Cố Thương trở nên sắc bén. Nếu phải chọn một người ủng hộ cho Cố Trà, tại sao không chọn kẻ mạnh nhất?
Ông nhìn về phía Cố Trà, như muốn thăm dò ý kiến cô. Cố Trà khẽ cong môi, lặng lẽ gật đầu.
Cố Thương hiểu ý cô, ngẩng lên nhìn Trì Đàm, giả vờ không biết: “Trì tiên sinh, ý này là sao?”
Người đàn ông xoay người, ánh mắt dừng trên gương mặt Cố Trà. Như có linh cảm, cô cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Ngón tay thon dài của Trì Đàm nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Cử chỉ của anh dịu dàng, trân trọng, ánh mắt sâu thẳm: “Trà Trà.” Giọng anh khàn khàn.
“Ừ.” Cố Trà mỉm cười nhạt, khẽ lên tiếng.
Trì Đàm chậm rãi cúi người, quỳ một gối xuống, lấy ra hộp quà màu đen đã chuẩn bị từ lâu, mở ra. Một chiếc nhẫn cưới lấp lánh nổi bật: “Đã chuẩn bị cho em từ lâu rồi, em có thích không?”
Cố Trà nhìn chiếc nhẫn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cao Văn Tâm và Dương Vân Tiêu đâu?”
“Đã tiễn đi, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt em làm phiền nữa.”
Cô gái cong môi, dường như rất hài lòng.
Yết hầu Trì Đàm khẽ động, giọng nói kìm nén, đầy thấp thỏm: “Thích không?”
Anh sợ cô sẽ nói “Không”.
Cô dịu dàng nở nụ cười: “Thích.”
Trì Đàm chưa bao giờ căng thẳng đến vậy, lời cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng, không dám thốt ra. Nhìn cô thật lâu, cuối cùng dưới ánh mắt rạng rỡ của cô, anh trịnh trọng, dịu dàng gọi: “Trà Trà.”
Giọng anh khàn khàn: “Cưới anh nhé.”
Cố Trà mỉm cười mà không đáp, lặng lẽ nhìn anh.
Tay Trì Đàm cầm nhẫn khẽ run, cứng đờ, cổ họng càng thêm khô khốc. Anh chăm chú nhìn Cố Trà, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của cô.
Anh như một tử tù chờ tuyên án, dường như chỉ có thể chấp nhận số phận, nhưng không cam tâm. Đây là người con gái anh yêu duy nhất trong đời, người anh khao khát có được nhất.
Lần đầu tiên anh yêu, lần đầu tiên anh cầu hôn.
Đối diện là một cô gái cao quý, khó với tới. Trì Đàm cảm thấy tự ti.
Anh khẽ nói: “Anh sẽ đối xử với em thật tốt, thật tốt. Em muốn gì, anh sẽ cho em tất cả.”
“Anh sẽ nghe lời em, không bao giờ làm em tổn thương ”
Anh nhẹ giọng van nài: “Trà Trà, cưới anh nhé, được không?”
Trì Đàm thậm chí không dám ngẩng lên nhìn cô.
Anh dường như… đã đoán trước được một kết cục thảm hại hôm nay.
Ai ngờ…
“Được thôi.” Một giọng nói dịu dàng, mềm mại bất ngờ vang lên.
Không khí như ngừng trôi trong một khoảnh khắc.
Mọi người trong phòng gần như sững sờ.
Trì Đàm ngẩn ngơ hồi lâu, lồng ng.ực khẽ run. Anh chậm rãi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt rạng ngời ý cười của Cố Trà.
Cô đưa tay ra: “Chiếc nhẫn đẹp thật, em rất thích. Trì Đàm, đeo cho em đi.”
Anh sững sờ: “Được.”
Người đàn ông mừng rỡ, vội vàng đeo nhẫn vào ngón áp út của cô. Kích cỡ vừa khít, đủ thấy anh đã chuẩn bị chu đáo.
Cô gái nhìn chiếc nhẫn trên tay, cong mắt cười với Trì Đàm: “Còn quỳ làm gì, đứng lên đi.”
Cô nắm tay anh. Trì Đàm có phần được sủng mà sợ , vội vàng nắm lại tay cô, ngồi thật gần cô.
Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Trì Đàm lạnh mặt kéo vị hôn thê vào lòng. Cố Trà âm thầm nhướng mày, không ngăn cản. Nếu đã muốn lợi dụng anh, chịu chút thân mật cũng có thể chấp nhận.
Nhìn cảnh này, Nhạc Lâm và Khương Duy ngẩn người hồi lâu. Họ thấy gì chứ? Trì Đàm cầu hôn Cố Trà và còn thành công!?
Trong khoảng thời gian này, họ đã tìm hiểu rõ chuyện ở Anh quốc hai năm trước. Theo lý, Cố Trà rất ghét Trì Đàm, sao có thể đồng ý cưới anh ta? Chính vì lý do này, họ không lo ông nội Cố sẽ chọn Trì Đàm làm cháu rể. Sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Nếu vị hôn phu của Cố Trà là Trì Đàm, dù nhà họ Nhạc và Khương hợp sức cũng không thể cướp cô về.
Họ không phải Cố Trà, nên không hiểu suy tính của cô.
Cô ghét Trì Đàm vì anh từng muốn cướp thứ của cô, nên cô đã dạy anh một bài học. Nhưng đồng thời, cô cũng thưởng thức sự mạnh mẽ của anh. Ở một mức độ nào đó, họ rất xứng đôi.
Cô gái chủ động nép vào lòng anh. Trì Đàm cong môi, trìu mến đan tay cô vào ngực mình.
Cố Trà nhìn động tác của anh, lặng lẽ chấp nhận, rồi ngẩng đầu nhìn hai người vẫn chưa hoàn hồn đối diện: “Tôi không hiểu các người có tư cách gì đến cầu hôn với ông nội tôi. Tôi nếu muốn cưới, cũng phải cưới người mạnh nhất, hiểu chưa?”
Nhạc Lâm và Khương Duy đồng thời nhíu mày, sắc mặt tối tăm.
Trì Đàm nhướng mày, nở nụ cười lạnh: “Còn chưa cút?”
Xét về bối phận, năng lực, Trì Đàm là đại lão trong giới này. Tứ đại gia tộc ở Khang Dụ Thành trong mắt anh chẳng đáng kể. Anh có thể gạt bỏ tôn nghiêm để cầu hôn Cố Trà, đủ thấy anh yêu cô đến mức nào.
Nhạc Lâm và Khương Duy nhất thời không nghĩ ra cách nào khiến Cố Trà và nhà họ Cố đổi ý, cũng không muốn ở lại chịu nhục thêm, đành đứng dậy rời đi.
Khi đi, Trì Đàm đột nhiên gọi lại: “Sau này, hãy biết rõ loại phụ nữ nào có thể mơ tưởng, loại nào không được phép nghĩ đến.”
Ánh mắt anh lạnh lùng, một tay ôm Cố Trà vào lòng, một tay quét qua hai người. Nhạc Lâm và Khương Duy cứng người, cảm giác nghẹt thở dâng lên cổ họng. Thì ra đây là cảm giác tranh giành phụ nữ với lão đại.
Không dám nán lại, cả hai chật vật rời đi.