Môn Thần

Chương 265: Trúng Kế



Phí Trì sau khi xem xét, hít sâu một cái rồi nói:

“Cái pháp bảo này mặc dù uy lực kinh thiên, một khi được vỗ lên hẳn là sai khiến vạn quỷ bên trong cùng lúc công kích linh hồn và cả tinh thần của đối phương. Trong chiến đấu, hiệu quả vô cùng lớn. Tuy nhiên, muốn sử dụng bắt buộc phải có linh lực. Bởi vì điểm hạn chế này… Thiết Trụ Công Hội ta chỉ có thể định giá mười tám viên Thiên Tinh mà thôi.”

Giá này vừa ra, một số ý kiến xì xào lại vang lên:

“Sản phẩm của Tu Tiên Giới, tất nhiên phải có linh lực mới có thể dùng. Nhưng chỉ xem phần khí thế mà nó phát ra, hẳn là con số mười tám Thiên Tinh này có phần hơi ép giá.”

“Đúng vậy, từ lâu vốn đã nghe nói… Phí Trì không có thiện cảm với người đến từ các giới tu tiên. Hóa ra là thật.”

“Nói nhỏ thôi, Phí Trì cũng không phải người rộng lượng đâu.”

Người thần bí kia cũng bởi vì nghe được Phí Trì định giá mà có chút ngạc nhiên, tuy vậy hắn lại rất nhanh nói:

“Dù có chút không thỏa đáng, nhưng ta đồng ý với giá mà đạo hữu đã định. Như vậy ta hiện có năm mươi viên Thiên Tinh cùng với Ngọa Quỷ Phong Cổ này. Tổng số là sáu mươi tám viên Thiên Tinh.”

Gã lùn Phí Trì gật đầu đồng ý, liền gõ gậy một tiếng thanh thúy, lời nói hào hứng vang lên:

“Sáu mươi tám viên Thiên Tinh lần thứ nhất!”

Áp lực đột ngột đổ ngược về phía Lê Nhật. Đối phương không hề tỏ ra yếu thế, khi đã dùng đến cả bảo vật trấn tông để đối đầu với hắn. Điều này rõ ràng cho thấy, người thần bí cũng đã mang hết vốn liếng ra rồi.

Lê Nhật không muốn lãng phí thêm thời gian, nhưng trong lòng hắn cũng đầy lo lắng. Nếu bảo vật hắn mang ra không đủ giá trị để khiến Phí Trì hài lòng, sợ rằng ngay cả thời gian để định giá cũng sẽ bị gã ngắt quãng, không cho phép.

Nhìn bộ dạng của tên lùn tham lam kia, đã rất muốn gõ xuống gậy thứ ba tuyên bố thành giao.

“Nhất Nguyên, còn đợi gì nữa?” Lê Nhật bất ngờ gọi tên bản sao trong Thế Giới Ý Thức, giọng nói không kìm được sự cấp bách.

Nhất Nguyên tỏ vẻ khó chịu, đôi mắt lướt qua một lượt như không muốn bị quấy rầy. Tuy nhiên, sau một thoáng im lặng, hắn không nói thêm lời nào mà nhanh chóng ném về phía bản thể một vật nhỏ, đồng thời thản nhiên nói:

“Ngươi còn muốn sống không? Nhắc cho ngươi nhớ, đêm nay sống chết phụ thuộc vào ta đấy. Đừng có lôi thôi nữa, đã đến giai đoạn tối quan trọng rồi.”

Lê Nhật ở bên ngoài, nhanh chóng mở lòng bàn tay xem xét, một nụ cười ẩn hiện. Và ngay lúc đó, giọng nói của Phí Trì lại vang lên nhanh như bị ma đuổi:

“Sáu mươi tám viên Thiên Tinh, lần thứ hai!”

Lê Nhật không chút do dự, ngay lập tức ném vật nhỏ trong tay về phía gã lùn, đồng thời lớn tiếng tuyên bố:

“Phí Trì, mời ông định giá vật này.”

Phí Trì bắt lấy vật nhỏ với vẻ mặt chăm chú, nhưng chỉ trong một thoáng, gã không thể giấu được sự rung động đang dâng lên trong lòng. Đó là một tinh thể cầu kỳ với các họa tiết trạm khắc tinh xảo, nhưng không hề tỏ ra chút ánh sáng nào.

Ánh mắt gã lóe lên, sự ngạc nhiên hiện rõ trong từng cử động sau khi thần lực được huy động dò xét một lúc. Và lời nói sau đó của gã tức thì trở nên thảng thốt:

“Hỗn… Nguyên Vô Cực Công! Vị bằng hữu này, ngươi thật sự muốn trao đổi bản công pháp này sao?”

Phí Trì có lý do để trở nên thất thố. Công pháp năm sao, gần như không bao giờ xuất hiện trên thị trường giao dịch, trừ những tình huống đặc biệt và đầy rủi ro. Trong thế giới của gã, những lời đồn đại về công pháp cấp độ này luôn đi kèm với máu và nước mắt, nơi bất kỳ kẻ nào cũng sẵn sàng giết chết đồng minh để tranh đoạt.

Mỗi khi loại bảo vật này lộ diện, nó không chỉ đơn giản là một giao dịch, mà là khởi đầu của những cuộc chiến đẫm máu. Vậy mà hôm nay, nó lại được đưa ra một cách thản nhiên, ngay trước mắt gã. Đầu óc Phí Trì như trống rỗng trong giây lát, các ngón tay bất giác siết chặt thành quyền. Gã không thể che giấu được sự bối rối hiện rõ trên gương mặt.

Lê Nhật như đọc hiểu từng cử động và cảm giác của gã lùn quản lý, hắn giữ nguyên vẻ thản nhiên, đáp lại:

“Đúng vậy. Công pháp này là loại dùng một lần duy nhất. Một khi khai phá, tất cả tri thức bên trong sẽ liên kết chặt chẽ với linh hồn, không thể sao chép hay truyền thừa.”

Phí Trì sau một hồi im lặng, cuối cùng gật đầu tán đồng. Gã cất tiếng nói với một chút bất đắc dĩ ẩn giấu bên trong:

“Lời của bằng hữu không sai. Hỗn Nguyên Vô Cực Công này quả thật là một món bảo vật vô giá. Hơn nữa, đây lại còn là phiên bản giới hạn, hiện tại Thiên Mạt Địa chỉ có ba bản. Khà khà, công pháp năm sao, lại là loại giới hạn... Với giá trị như vậy, ta định giá mười sáu viên Thiên Tinh. Ngươi có hài lòng không?”

Công pháp tại Thiên Mạt Địa được phân chia theo một hệ thống số sao, từ một đến chín, với mỗi số sao đại diện cho một cấp độ khác nhau. Công pháp có số sao càng cao, giá trị và độ khó càng lớn, đồng thời cũng mang lại sức mạnh vượt trội hơn hẳn.

Lê Nhật lắc đầu nói:

“Tất nhiên là ta không hài lòng. Phí Trì, ông hãy công bằng một chút. Bản Hỗn Nguyên Vô Cực Công này đặc biệt hữu dụng với tất cả người tu luyện, không có một hạn chế nào. Ông nên suy nghĩ mà tăng từ mười sáu lên mười bảy đi.”

Người thần bí nghe vậy liền ý kiến:

“Vị đạo hữu chủ trì, ngươi ban nãy ra giá Ngọa Quỷ Phong Cổ đã có chút không thỏa đáng. Nếu hiện giờ, lại nâng giá một cách ưu ái với đối thủ trực tiếp của ta. Vậy có phải là ép người quá đáng không?”

Phí Trì cười khì bảo:

“Bằng hữu à, Thiết Trụ Công Hội luôn đặt công bằng lên hàng đầu. Một lời ta nói ra sẽ như đinh đóng cột. Ngọa Quỷ Phong Cổ của ngươi giá không đổi, Hỗn Nguyên Vô Cực Công của người này cũng như vậy. Cả hai khiếu nại của các ngươi… ta đều không đáp ứng.”

Lê Nhật nghiến răng, sát ý trong lòng hắn đã dâng lên nhưng vẫn bị nuốt xuống.

“Tên Phí Trì này đúng là không biết sống chết.” Xích Hồn thì thào, dường như chỉ cần Lê Nhật lên tiếng, hắn đã sẵn sàng đại khai sát giới.

Lê Nhật chấn an:

“Bình tĩnh đi! Ngươi thật đã sống sót từ Thái Cổ Chi Chiến sao? Tâm tính thật nóng nảy. Chưa đến lúc phải lật bài ngửa đâu.”

Xích Hồn không muốn gây phiền toái thêm, liền gật đầu rồi lùi sang một bên, yên lặng quan sát diễn biến.

Bên ngoài, người thần bí mặc dù còn chút ấm ức, nhưng cũng vui vẻ nói:

“Như vậy ta và hắn đều đang trả cùng một giá trị. Đạo hữu, xử trí như thế nào đây? Mảnh sát thần khí này cũng không thể chia làm đôi đâu nha.”

“Ai bảo là phải chia làm đôi?” Lê Nhật tức thì xen vào. “Thiên Tinh thì ta đã hết, bảo vật lẫn công pháp đều đã đưa ra… nhưng vẫn còn một thứ giá trị có thể đấu với đạo hữu đó.”

Tức thì theo lời nói vừa xong, Lê Nhật dứt khoát mang ta một vật trong lòng bàn tay, vừa hé lộ đã khiến Phí Trì xanh mặt. Gã lùn này trong một đêm không biết đã phải kinh ngạc bao nhiêu lần, lời nói mang theo sự e ngại:

“Huyết… Tinh, ngươi làm sao có thứ này?”

Lê Nhật đáp nhanh:

“Ta làm sao có… quan trọng sao? Phí Trì đừng làm mất thời gian nữa, nếu tên kia không còn khả năng tiếp tục cạnh tranh. Với khối Huyết Tinh này, hẳn là đã đủ để ngươi tuyên bố kết quả.”

Phí Trì nhìn nhìn người thần bí một chút, như đang đắn đo gì đó, rồi mới nói:

“Vị bằng hữu này, ngươi còn bảo vật nào để đấu tiếp không? Nên nhớ, để tránh mất thời gian, tuyệt đối thứ tiếp theo phải có giá trị ngang hoặc cao hơn so với viên Huyết Tinh này. Hẳn ta không cần giải thích thêm cho ngươi chứ? Bởi vì Huyết Thệ Liên Bang đã độc quyền thứ tài nguyên này, mỗi viên Huyết Tinh trên thị trường hiện tại phải gấp ba lần Thiên Tinh.”

Không gian yên lặng một lúc, đám đông gần như ngừng hô hấp để chờ động thái tiếp theo của người thần bí. Nhưng mãi một lúc lâu hắn vẫn chưa có hành động tiếp theo, sau đó chỉ là một cái lắc đầu.

Chỉ có Lê Nhật nhận thấy chút khác biệt trong ánh mắt của người thần bí, hắn nở một nụ cười quỷ dị như đã nhận ra điều gì. Nhưng ngoài mặt vẫn yên lặng như mặt hồ, không chút gợn sóng.

Dường như vô cùng thất vọng, người thần bí đó thu lại toàn bộ Thiên Tinh và Ngọa Quỷ Phong Cổ rồi hóa thành một đạo tàn ảnh rời đi, chỉ để lại một câu nói vô thưởng vô phạt:

“Đạo hữu, ngày sau có duyên gặp lại. Ta gọi là Sát Cô Tinh!”

“Tốt lắm!”

Xích Hồn hét lên một tiếng mừng rỡ, không giấu được niềm vui thắng lợi. Xích Tâm đã ở ngay trước mắt, ma lực cám giỗ này quá khó cưỡng. Đối với sự chờ đợi đằng đẵng qua vô sô năm tháng, dường như mị lực lúc này có thể khiến một tâm trí lão luyện cũng khó buông xuống sự hân hoan.

Lê Nhật thì ngược lại, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng cử động của Phí Trì. Đồng thời sự chú ý của hắn không hề rời khỏi tên cao thủ Hạ Thần và mảnh Xích Tâm đang lơ lửng ở giữa. Một cảm giác nguy cơ mơ hồ trỗi dậy trong lòng hắn, khiến từng dây thần kinh căng lên như dây đàn.

Phí Trì thì ngược lại, gã cười rạng rỡ, tiếng nói vang lên như chuông đồng:

“Bằng hữu, chúc mừng ngươi đã chiến thắng phiên đấu giá cuối cùng này. Mảnh sát thần khí này, từ nay thuộc về ngươi!”

Tưởng chừng như mọi thứ sẽ suôn sẻ diễn ra cho lần giao dịch cuối cùng, tuy nhiên, thời điểm Lê Nhật đưa tay chạm vào Xích Tâm, tất cả thay đổi.

Như một khúc dạo đầu ngắn ngủi trước cơn bão dữ dội, một cỗ hấp lực mang theo sát khí ngột ngạt bất ngờ cuốn tới, ép hắn phải bật lui theo bản năng.

Khoảnh khắc sau đó, nơi hắn vừa đứng đã bị một kiếm sắc bén xé toạc không gian, để lại một vệt dài sáng rực mang theo thần lực màu vàng kim chói lọi. Không khí xung quanh chấn động, dư chấn từ vết chém khiến những người xung quanh phải lùi bước. Nhưng khi ánh mắt mọi người dừng lại, cánh tay trái của Lê Nhật đã nằm lại trên đất, máu đỏ thẫm lan tràn như một dòng suối nhỏ.

Dẫu vậy, trên gương mặt hắn, một nụ cười nhàn nhạt lại hiện lên, như thể mất đi một cánh tay chẳng qua chỉ là một tổn thất nhỏ nhoi.