Môn Thần

Chương 267: Tán Hải Lưu Tinh Chỉ



Trong lúc Lê Nhật còn đang giễu cợt, Bách Thiển đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện lại, hắn đã từ trên cao lao xuống, mười ngón tay xé toạc không khí, từng chỉ đánh ra tựa như những mũi tên ánh sáng, dồn dập bắn thẳng về phía Lê Nhật.

Những luồng sáng rực rỡ, mỗi tia mang một màu sắc khác biệt, đan xen thành lưới công kích liên hoàn, phong tỏa mọi đường lui từ bốn phương tám hướng.

Nhưng kỳ lạ thay, Lê Nhật vẫn đứng yên, không hề có vẻ gì hoảng sợ. Các luồng sáng tưởng chừng sẽ xé toạc thân thể hắn, nhưng đến khi chỉ còn cách vài tấc, chúng đột nhiên đổi hướng, tựa như bị hút bởi một lực vô hình, cắm thẳng xuống mặt đất.

Trên cát, từng cái hố nhỏ sâu hoắm, chỉ rộng bằng khoảng hai ngón tay, xuất hiện dày đặc như những dấu vết của một trận mưa sao băng.

“Không thể nào!” Phí Trì buột miệng thốt lên, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc. “Đến cả Tán Hải Lưu Tinh Chỉ trứ danh của Bách Thiển cũng không thể chạm vào người hắn sao?”

Bách Thiển không dừng lại, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Hắn hạ xuống đất, lần này vận dụng toàn bộ thần lực, cơ thể tỏa ra khí tức đáng sợ. Từng đường gân trên cánh tay hắn căng phồng, mười ngón tay bắn ra vô số tia sáng, tạo thành thiên la địa võng, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh Lê Nhật.

Những luồng sáng ấy giờ không chỉ công kích, mà còn tạo ra một sức ép khủng khiếp, ép sát từng tấc không gian, không để lại bất kỳ khe hở nào.

Nhưng giữa ánh sáng chói lòa và áp lực nghẹt thở, thân ảnh Lê Nhật lại như một bóng ma mờ nhạt, di chuyển qua lại giữa các tia sáng với tốc độ khó tin. Các đòn tấn công tưởng chừng chắc chắn trúng đích đều xuyên qua khoảng không, không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người hắn.

“Đó là... một phàm nhân sao?” Một thuộc hạ thảng thốt nói, hắn run rẩy lùi lại, ánh mắt đầy hoảng loạn. “Bách Thiển là Sơ Thần Đỉnh Phong, Phùng Cốt đại nhân là Hạ Thần… vậy mà cả hai đều không thể đánh trúng hắn sao? Chúng ta chỉ là Á Thần… làm được gì chứ?”

Tên đó vừa dứt lời, chưa kịp nhận ra cái chết đã gần kề, thì bóng dáng Lê Nhật đã như một ác ma xuất hiện ngay trước mắt. Một quyền đầy uy lực xé toạc không gian, đánh thẳng vào đầu hắn.

“Ầm!”

Tiếng nổ vang lên tựa như một quả pháo bị kích hoạt. Sọ não nát vụn, máu và tương não bắn tung tóe lên không trung, tạo thành một cảnh tượng kinh hoàng. Dưới sức mạnh kinh người ấy, toàn thân gã như con rối bị đứt dây, mềm nhũn, bị Lê Nhật lạnh lùng vứt ra xa như một mảnh vải rách vô dụng.

Không một giây chần chừ, Lê Nhật đã lao đến mục tiêu tiếp theo, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại một bóng mờ kéo dài trong không khí. Tên tiếp theo thậm chí chưa kịp xoay người lại, chỉ cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, thì một cước đã giáng thẳng vào ngực hắn.

“Rắc rắc!”

Xương ngực gãy vụn thành từng mảnh, cả cơ thể tên đó bay ngược ra sau, đập mạnh vào một tảng đá lớn, để lại một vệt máu loang lổ.

Trên bầu trời, Bách Thiển và Phùng Cốt đồng loạt ra tay, từng đạo công kích mãnh liệt như những cơn cuồng phong ập xuống. Kiếm khí của Phùng Cốt sắc bén như khai thiên phá thạch, trong khi các tia sáng từ chỉ pháp của Bách Thiển rực rỡ và uy hiếp như một trận mưa sao băng.

Nhưng Lê Nhật không hề nao núng. Trong làn gió đầy sát khí và bụi cát mịt mù, hắn như một tia chớp, di chuyển linh hoạt giữa các đợt công kích, mỗi bước chân như biến đổi không gian, khiến tất cả đòn tấn công của kẻ địch đều chỉ rơi vào khoảng không.

Từng vết nứt và miệng hố lớn nhỏ xuất hiện trên không trung và mặt đất xung quanh, nhưng hắn vẫn như một cái bóng ma quỷ, không gì có thể chạm tới.

Một tên thuộc hạ khác đang run rẩy cầm vũ khí, chưa kịp định thần thì cặp mắt lạnh lẽo của Lê Nhật đã dán chặt vào hắn. Chỉ trong nháy mắt, Lê Nhật đã đứng ngay trước mặt.

Một cú đấm nữa lại vung ra. Không cần nhìn, Phí Trì và những tên còn lại đều biết kết cục sẽ không có gì khác so với trước đó.

Trong bầu không khí đầy máu tanh và sát ý, Phí Trì đứng từ xa nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn cắn răng, cố giữ bình tĩnh, nhưng đôi tay đã run rẩy không thể kiểm soát.

“Cái thứ gì... quái vật này…” Gã lẩm bẩm, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn về phía Lê Nhật.

Nhưng đó cũng là những lời cuối cùng mà gã quản lý Thiết Trụ Công Hội có thể thốt ra. Trước khi âm thanh khàn đặc kịp vang lên hoàn toàn, một luồng sát khí lạnh buốt đã bao trùm lấy gã.

Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng Lê Nhật biến mất như tan vào hư không, chỉ để lại một luồng gió lạnh quét qua. Khi Phí Trì còn chưa kịp nhận ra, một hơi thở lạnh lẽo đã phả thẳng vào tai hắn.

“Mạng chó của ngươi, ta lấy!”

Giọng nói không lớn, nhưng mỗi chữ như tử thần đòi mạng. Đôi mắt gã trợn trừng, cả cơ thể cứng đờ, như bị một đôi tay vô hình bóp chặt. Trước khi có thể phản ứng, một bàn tay đầy sức mạnh đã siết chặt lấy cổ gã, nhấc bổng lên như nhấc một con rối vô tri.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi Phí Trì vùng vẫy yếu ớt, một lực đạo khủng khiếp từ tay Lê Nhật bóp chặt. Tiếng “rắc rắc” vang lên rõ mồn một, xương cổ gã nứt vỡ, và ánh mắt dần mất đi sự sống.

Lê Nhật lại biến mất trong cơn mưa công kích dữ dội phủ xuống, nhưng tất cả đồ vật trên người tên quản lý lùn đều đã bị hắn lột sạch, không sót lại một mảnh vải.

Từ xa, con sâu cát khổng lồ đột nhiên quằn quại, nhận ra cái chết của chủ nhân, nó rít lên một tiếng cuồng loạn rồi lao đến với sức mạnh hủy diệt, hàm răng sắc nhọn của nó mở rộng, chuẩn bị nghiền nát mọi thứ trên đường đi.

Nhưng Lê Nhật chỉ hừ lạnh một tiếng. Trong cơn cuồng nộ của con thú hoang, một tay hắn vung lên, phát ra một chiêu thức âm nhu đến kinh ngạc.

Ngưng Chấn, Âm Sát, Phá Nguyên Chưởng nhẹ nhàng đánh ra!

Tựa như một cơn sóng nhỏ vỗ vào đáy biển, chiêu thức này tuy nhẹ nhàng, không chút khí thế, nhưng khi vừa chạm vào thân hình khổng lồ của con sâu, lập tức phát ra một luồng sóng xung kích cực mạnh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cơ thể con sâu cát bị vỡ nát như một quả cầu thịt nhầy nhụa.

Thịt, xương, và những mảnh vụn từ con quái vật bắn tung tóe khắp nơi, làm bẩn cả không gian xung quanh. Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.

Lê Nhật đứng yên, ánh mắt lạnh lùng lại lia qua một vòng. Phùng Cốt và Bách Thiển không hẹn mà cùng nhau liên thủ, cảm giác áp bách và khó đoán đến từ tên phàm nhân trước mắt quá lớn, vượt khỏi tất cả dự liệu của chúng.

Cơn mưa máu do Lê Nhật tạo ra được sương mù của U Minh Huyền Tẫn phụ họa, mỗi lúc càng dày đặc, từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống như những hạt mưa từ địa ngục, nhuộm đỏ cả không gian xung quanh. Dưới ánh sáng mờ nhạt từ không khí, dịu dàng tựa vầng trăng, lại vô tình tạo ra tràng cảnh đẫm máu nhưng đẹp một cách hắc ám.

Lê Nhật đứng giữa cơn mưa máu và ánh sáng kỳ ảo này, lại mang theo cảm giác tử vong nặng nề. Không gian cô đặc đến đáng sợ, như một thứ tử khí bao trùm lên toàn bộ chiến trường. Hắn lẳng lặng đứng yên một lúc, Phùng Cốt và Bách Thiển đồng thời cảm nhận có gì đó không đúng.

Máu từ vết thương trên bả vai Lê Nhật nhỏ từng giọt xuống, nhưng sắc mặt của hắn lại sáng rõ, không hề lộ chút dấu hiệu của đau đớn hay mệt mỏi. Một sự tĩnh lặng chết người bao trùm. Rồi chậm rãi, bàn tay phải của hắn đưa lên, ánh sáng mờ nhạt như ngọn lửa lập lòe chợt bùng lên rực rỡ. Giọng nói của Lê Nhật mang theo sự u lãnh tuyệt đối vang vọng:

"Giết từng tên thật là mất thời gian."

Chỉ một câu, như phán quyết từ tử thần. Bàn tay hắn đột ngột phát sáng, mang theo uy lực y hệt chiêu Tán Hải Lưu Tinh Chỉ của Bách Thiển. Từ các đầu ngón tay hắn, hàng loạt tia sáng giống như sao băng phóng ra, lao thẳng vào đám thuộc hạ của Thiết Trụ Công Hội.

Những tiếng thét vang lên khắp nơi. Các tia sáng không đơn thuần chỉ mang sức mạnh tàn phá, mà còn mang theo sát ý lạnh thấu xương, xuyên phá mọi lớp giáp trụ và xé toạc cơ thể chúng một cách dễ dàng.

Bách Thiển cũng phải hốt hoảng tránh đi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Từng bước lùi lại, hắn nhìn chằm chằm vào Lê Nhật, đôi mắt tràn ngập sự ngờ vực và kinh hoàng.

"Không thể nào... Hắn đã sao chép chiêu thức của ta?" Bách Thiển kinh hãi thốt lên.

Phùng Cốt nghiến răng nói:

“Hừ, chỉ là một công pháp ba sao, có khi hắn đã học lén ở đâu đó?”

Bách Thiển vẫn cho là không đúng liền phản bác:

“Phùng Cốt đại nhân, người không biết rồi. Tán Hải Lưu Tinh Chỉ của ta mặc dù chỉ là công pháp ba sao, nhưng tuyệt đối không phải loại ngày một ngày hai có thể học trộm được. Tên này… có điểm kỳ quái.”

Chỉ qua vài hơi thở, dưới ánh sáng mờ ảo của những tia sáng còn lơ lửng, chiến trường giờ đây chỉ còn lại những thi thể la liệt. Chỉ pháp của Lê Nhật, tuy thoạt nhìn giống với Tán Hải Lưu Tinh Chỉ của Bách Thiển, nhưng lại mang một uy lực khác biệt.

Những tia sáng đó không chỉ là những đường thẳng vô tri, mà như mang ý chí sống động, bám theo từng cử động của mục tiêu. Những kẻ có chiến lực yếu không cách nào thoát khỏi chúng, bất kể chạy trốn hay né tránh. Chúng uốn lượn, xoay chuyển trong không gian như những con rắn ánh sáng, truy cùng diệt tận.

Phùng Cốt và Bách Thiển đứng từ xa, toàn thân căng thẳng, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng của Lê Nhật.

"Cái này... không thể chỉ là sao chép." Phùng Cốt khẽ thì thầm, giọng hắn khàn đặc, mang theo vẻ bất an. "Chỉ pháp của hắn còn cao hơn cả ngươi đó, Bách Thiển. Hắn... là quái vật."

Bách Thiển không đáp, nhưng gương mặt âm hiểm đanh lại. Hắn biết rõ uy lực của Tán Hải Lưu Tinh Chỉ do chính mình sáng tạo, nhưng thứ mà Lê Nhật vừa thi triển đã vượt xa những gì hắn từng nghĩ. Không chỉ mạnh hơn, mà còn tinh vi và thâm sâu hơn, giống như đã được mài giũa qua vô số trận chiến.

Lê Nhật đắc thủ nhưng không hề đắc ý, dưới lớp bề ngoài giễu cợt lại là sự thận trọng từng chi tiết bên trong. Hắn thầm nghĩ:

“Thiết Trụ Công Hội rõ ràng không thể chỉ cử bao nhiêu chiến lực đi thí mạng. Nhất định, cao thủ thật sự đang ẩn nấp đâu đây. Từ đằng xa đã cảm nhận được một cỗ sát ý nồng đậm…”