Nhất Nguyên bật cười, giọng nói trẻ trung nhưng đầy trêu chọc vang lên:
“Lê Nhật, giờ thì ngươi đã thấy tầm quan trọng của ta chưa?”
Lê Nhật không trả lời, chỉ hít sâu một hơi, ánh mắt đầy tin tưởng dõi theo từng hành động của bản sao. Hắn biết rõ thời gian này Nhất Nguyên đã phải hoạt động cao độ gần như không ngừng nghỉ, thời khắc này chỉ là đang cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.
Nhất Nguyên không chậm trễ, hai tay nhanh nhẹn bắt quyết, vẽ nên những ký hiệu phức tạp bằng hồn lực trong không trung. Những đường nét rực rỡ hiện lên, chằng chịt như một mạng lưới đang bao phủ toàn bộ không gian.
Cuộc chiến hồn lực bắt đầu diễn ra, và dù vô hình với mắt thường, không khí xung quanh dường như cũng bị chấn động dữ dội.
Nếu có kẻ ngoài cuộc quan sát, tất cả chỉ thấy một đám người đứng yên tại chỗ, nhưng trên mặt ai nấy đều hiện rõ sự căng thẳng tột độ. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng từng tên tu sĩ Trích Tinh Giáo, trong khi gương mặt Nhất Nguyên vẫn giữ nụ cười trêu ngươi.
Nhất Nguyên vung tay, đánh ra một ấn quyết cuối cùng. Ký hiệu bằng hồn lực trước mặt hắn hợp lại thành một vòng tròn sáng rực, rồi bất ngờ oanh tạc ra xung quanh như một cơn bão. Chuỗi dài tiếng nổ vang lên thanh thúy, từng đợt sóng xung kích vô hình lan tỏa.
Đám tu sĩ Trích Tinh Giáo không thể chống đỡ nổi trước đòn phản công áp đảo này. Lần lượt từng tên ngã gục, khuôn mặt méo mó trong đau đớn. Có kẻ chỉ đơn giản ngã xuống, nhưng nhiều tên khác trực tiếp bị vỡ nát phần đầu, máu và mảnh sọ văng tung tóe.
Sau khi kết thúc, không gian trở lại tĩnh lặng. Nhất Nguyên phủi tay, ánh mắt đầy vẻ tự mãn quay về phía Lê Nhật:
“Thế nào? Có phải ta rất hữu dụng không?”
Lê Nhật khẽ gật đầu, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng hàm chứa sự cảm kích mà nói:
“Không tệ.”
Nhất Nguyên bật cười lớn, rồi dần tan biến vào hư không, trở lại bên trong Thế Giới Ý Thức.
Dù tỏ ra ngạo mạn như không có gì, nhưng Lê Nhật cảm nhận rõ ràng sự suy kiệt của bản sao. Đánh tan Tinh Mộng Trần Ai nhất định đã khiến Nhất Nguyên phải trả một cái giá lớn.
Nhưng hắn cũng không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề đó, bởi vì, trong cơn gió lạnh cắt da thịt, bất ngờ lại vang lên tiếng nói đầy địch ý:
“Chàng trai trẻ, ngươi khiến ta mở rộng tầm mắt đó. Lần đầu tiên ở Thiên Mạt Địa, có kẻ thoát khỏi hợp công từ Tinh Mộng Trần Ai của chúng ta. Lê Nhật, ngươi là loại quái thai gì? Bổn giáo chủ nhất định phải mang ngươi về, tra khảo linh hồn ngươi, tìm cho ra bí mật bên trong.”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh một lão bà, lọm khọm xuất hiện, trang phục giống hệt như đám tu sĩ như lại có phần tươm tất hơn và một cái mũ quyền uy trên đầu. Biểu tượng Trích Tinh Giáo đính bên trên, đó là một thiết kế huyền bí và tối giản.
Tâm điểm của biểu tượng là một con mắt độc đáo với đồng tử phát sáng màu bạc. Bao quanh mắt là một vầng trăng khuyết sâu sắc, được tô điểm bởi những họa tiết trang trí tinh tế màu xanh thẳm, thể hiện sức mạnh từ các vì sao.
Lê Nhật thầm kêu lên một tiếng không ổn, vẫn là áp lực của Tinh Mộng Trần Ai đổ dồn lên tâm trí hắn, nhưng giờ đã ở một đẳng cấp khác. Nếu so sánh toàn bộ tu sĩ lúc nãy với cơn sóng thần, thì lúc này lại tựa như một ngôi sao chổi khổng lồ đang chuẩn bị va chạm vào Trái Đất.
Nhất Nguyên sau khi trở lại Thế Giới Ý Thức đã trực tiếp chìm vào giấc ngủ say, hiện tại toàn bộ áp lực đều do một mình Lê Nhật gánh chịu.
“Tiểu tử!!!”
Tiếng hét chói tai của mụ già vang lên, tựa như tiếng sét đánh ngang trời. Âm thanh ấy không đơn thuần là tiếng gọi, mà còn chứa đựng sức mạnh kinh hồn, xuyên thủng mọi lớp phòng ngự tinh thần mà Lê Nhật dựng lên.
Hắn cảm nhận được áp lực tinh thần như những mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào não bộ. Thất khiếu của hắn đồng loạt chảy máu, từng giọt máu đỏ tươi rỉ ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt.
Thế Giới Ý Thức của hắn rung lên từng hồi. Trong khoảnh khắc, Lê Nhật cảm giác mình không còn đứng trên chiến trường, mà rơi vào một cơn ác mộng vô tận do chính mụ già tạo ra.
Dáng vẻ của giáo chủ Trích Tinh Giáo không hề uy nghi như những nhân vật quyền uy khác. Bà ta gầy gò, còng lưng, tay phải chống một cây gậy trông đơn sơ như nhánh cây mục. Thế nhưng, mỗi bước đi chậm rãi của bà ta lại như đạp lên ý chí của Lê Nhật, nặng nề đến mức hắn không thở nổi.
Chỉ một tiếng hừ nhẹ phát ra từ mụ, cơ thể Lê Nhật bị hất tung ra xa như con búp bê. Hắn rơi xuống mặt đất, bụi mù bốc lên, toàn thân đau đớn khôn cùng. Xương cốt trong người phát ra từng tiếng rắc rắc như tiếng gỗ mục bị bẻ gãy. Mỗi hơi thở đều kéo theo một cơn đau dữ dội nơi lồng ngực.
Không chỉ là sự chấn thương vật lý, áp lực tinh thần mà giáo chủ Trích Tinh Giáo tạo ra dường như đã vượt qua mọi giới hạn của sự chịu đựng.
Tinh Mộng Trần Ai của bà ta đã đạt đến trình độ không tưởng, nơi ý thức và thực tại hòa quyện làm một. Bất kỳ tổn hại nào bà ta gây ra trên mặt trận tinh thần đều chuyển hóa thành đau đớn thực tế trên cơ thể Lê Nhật.
Ánh mắt của mụ già lóe lên tia sắc bén, như thể nhìn thấu mọi bí mật của hắn. Bà ta cất tiếng, giọng nói đầy mê hoặc:
“Ngươi nghĩ rằng chỉ với chút thực lực nửa vời đó mà có thể đối đầu với ta sao? Còn non lắm!”
Cây gậy trong tay bà ta khẽ đập xuống mặt đất, một vòng sóng năng lượng vô hình lan tỏa. Cả không gian xung quanh Lê Nhật như bị áp đặt vào một trạng thái tĩnh lặng đáng sợ. Không khí trở nên đặc quánh, mỗi hơi thở của hắn như bị đông cứng lại.
Trong cơn mộng mị, Lê Nhật thấy mình đứng giữa một không gian kỳ lạ. Không còn chiến trường đẫm máu, không còn tiếng gào thét hay áp lực đè nén tinh thần, xung quanh hắn chỉ là một khoảng không vô tận.
Bầu trời phía trên không xanh, không xám mà mang sắc tím thẫm, lấp lánh những ánh sao như mắt nhìn xuống hắn. Dưới chân là một mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu mọi hình ảnh như một tấm gương hoàn hảo.
Hắn bước đi, mỗi bước chân như lướt nhẹ trên mặt nước, không để lại gợn sóng nào. Trong không gian ấy, tất cả đều im lặng, tĩnh mịch đến mức hắn nghe rõ cả tiếng tim mình đập, tiếng máu chảy rần rật trong cơ thể.
Từ xa, một bóng hình mờ ảo xuất hiện. Đó là chính hắn, nhưng không phải hắn của hiện tại. Một Lê Nhật khác, trẻ trung hơn, đôi mắt sáng ngời và đầy nhiệt huyết. Kẻ đó mặc bộ quần áo giản dị, không mang theo gánh nặng hay vết thương nào.
“Ngươi là ai?” Lê Nhật cất tiếng hỏi, nhưng âm thanh của hắn không vọng lại.
Bóng hình ấy không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt chứa đựng hàng vạn cảm xúc. Một lúc sau, kẻ ấy vươn tay chỉ về phía trước. Lê Nhật quay lại nhìn, và một khung cảnh khác hiện ra.
Đó là ngôi nhà hắn từng sống, những gương mặt quen thuộc của gia đình, bạn bè, những ký ức tưởng đã lãng quên từ lâu.
Thoáng một cái, hắn lại thấy bản thân mình khi còn là một đứa trẻ, chạy nhảy tung tăng trong những cánh đồng xanh ngát. Hắn nghe thấy tiếng cười giòn tan, thấy đôi tay mẹ vẫy gọi, thấy ánh mắt cha trầm tĩnh nhưng đầy yêu thương.
Nhưng ngay khi hắn định tiến lại gần, khung cảnh ấy vỡ tan như một tấm gương bị đập nát. Những hình ảnh hạnh phúc nhường chỗ cho cảnh tượng đổ nát, những ngọn lửa bùng cháy, những tiếng khóc than đầy tuyệt vọng.
Hắn thấy mình gào thét trong cơn đau đớn khi mất đi tất cả, thấy bản thân chìm trong bóng tối, dần dần trở thành con người lạnh lùng, cứng rắn như hiện tại.
“Đây là điều ngươi chọn.” Bóng hình kia cuối cùng cũng cất tiếng, giọng nói mang theo ý trách móc. “Và đây là điều ngươi sẽ gánh, tất cả là do ngươi.”
Lê Nhật đứng đó, ánh mắt sáng lên sự kiên định. Hắn khẽ nhếch môi, một nụ cười đầy ý vị hiện trên gương mặt.
“Ngươi đang xuyên tạc điều gì vậy? Gia đình, bạn bè của ta đều đang an toàn dưới sự bảo vệ của ta.” Giọng nói của hắn mạnh mẽ, tựa như lưỡi kiếm sắc bén chém đứt những mảnh ảo ảnh lởn vởn trong không gian. “Chỉ bằng mấy lời này định đánh đổ ý chí của ta sao? Thật ngây thơ. Dù ta không thoát ra được ngay bây giờ, nhưng ta biết rõ, ta đang ở bên trong ảo cảnh của Tinh Mộng Trần Ai.”
Bóng hình kia lặng một lúc, rồi bật cười. Đó không phải là tiếng cười chế giễu, mà như tiếng thì thầm của một cơn gió lạnh, len lỏi qua từng góc tối của tâm trí.
“Lê Nhật, ngươi lại khiến ta mở rộng tầm mắt. Lần đầu tiên có kẻ biết rõ mình đang ở trong Tinh Mộng Trần Ai. Nhưng biết rõ thì thế nào chứ? Ngươi không thoát ra được, và ở bên ngoài, ta hoàn toàn có thể giết chết ngươi.”
Lời nói vang lên như một khúc câu hồn, khiến không gian xung quanh biến đổi. Những mảnh ký ức vụn vỡ từ từ kết tụ lại, tạo thành một thế giới kỳ dị.
Một ngọn núi sừng sững hiện ra, trên đó có những bóng người đang gào khóc, tiếng kêu thê lương vang vọng như xé toạc bầu trời. Dưới chân núi, dòng sông máu cuộn trào, cuốn theo vô số gương mặt quen thuộc của Lê Nhật, tất cả đều nhìn về phía hắn với ánh mắt trách móc.
“Ngươi nghĩ ngươi đã bảo vệ họ? Hãy nhìn xem, đây là kết cục mà ngươi mang đến.” Bóng hình kia chỉ tay về phía dòng sông, giọng nói đầy mị hoặc như hòa lẫn với tiếng thét đau đớn.
“Câm miệng!” Lê Nhật gầm lên, bước một bước về phía trước. Hồn lực trong hắn bùng lên mãnh liệt, như muốn đốt cháy cả không gian mộng ảo. “Ta biết rõ đâu là thật, đâu là giả. Ngươi nghĩ chỉ bằng chút trò vặt này có thể lung lay ý chí của ta sao?”
Hắn giơ một cánh tay còn lại, Lạc Hồn Thức huy động mạnh mẽ đánh tan cảnh tượng đau lòng trước mắt. Dù là giả, hắn cũng không muốn phải chứng kiến những người thân yêu phải chịu đau khổ.