Nguyệt Hoa Chi Thảo như có linh tính, giây phút bị phân rã thành từng nguyên tử liền tỏa ra một dao động như lời van xin hướng đến Lê Nhật. Nhưng hắn chỉ đáp lại bằng một cái thở dài, thì thầm:
“Nguyệt Hoa, ngươi đã bắt đầu sinh ra linh tính, nếu không phải tính cấp thiết trước sự sống còn… ta cũng muốn nuôi dưỡng ngươi thành linh. Thứ lỗi, thời thế bắt buộc, ta cũng không có nhiều lựa chọn.”
Nguyệt Hoa như nghe hiểu tâm ý của Lê Nhật, ánh sáng từ các nguyên tử lại lấp lánh một cái như sự cảm thông. Ngay sau đó, ánh mắt Lê Nhật hiện rõ vẻ quyết tâm, và sự tập trung cao độ trong từng thao tác nhỏ nhất.
Hắn dựa vào hướng dẫn của Hồn Chi Thể, trực tiếp cho các nguyên tử vừa được phân rã hòa quyện vào nhau tạo thành một khối hỗn hợp.
Ban đầu, chúng bài xích mạnh mẽ, thậm chí một số còn phản ứng mãnh liệt như tự bạo, thụ động không hợp tác. Màu đỏ là khó khống chế nhất, nhưng Lê Nhật sớm nhận ra màu xanh của huyền băng kiếm cũng băng lãnh và gian trá không kém.
Khiến cho hỗn hợp đầu tiên hình thành lại là màu đỏ và xanh vô cùng bất ổn, tiếp đó là màu đen của kim thiết và màu nâu đất của Hấp Tinh Thạch. Quá trình này lại diễn ra khá thuận lợi, làm cho Lê Nhật có chút bất ngờ phải thốt lên:
“Lựa chọn Hấp Tinh Thạch quả nhiên là sáng suốt, nó có khả năng hòa trộn các loại phân tử khác một cách dễ dàng.”
Và cuối cùng là số phân tử đang phát ra ánh sáng như trăng khuyết của Nguyệt Hoa Chi Thảo. Số này lại còn dễ chịu hơn so với các màu sắc khác, gần như là nó tự nguyện giúp đỡ Lê Nhật.
Các hạt ánh sáng này chủ động liên kết phần khó nhất, chính là số phân tử màu đỏ, nó lôi kéo, dẫn dụ, bằng mọi cách khiến cho màu đỏ dần trở nên yên tĩnh và hợp tác. Đến cả màu xanh của huyền băng kiếm cũng không thoát khỏi sự dẫn dụ này, từ gian trá chờ đợi thời cơ bạo liệt, dần dần ngoan ngoãn mà hợp tác.
Lê Nhật mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Nguyệt Hoa… ngươi bản tính thiện lương như vậy, thật sự khiến ta có chút ray rứt không nguôi.”
Quá trình tiếp theo trở nên phức tạp hơn nhiều. Số hỗn hợp kỳ lạ này với màu sắc chủ đạo đã dần chuyển sang giống với hồn lực, chỉ khác ở ánh sáng tỏa ra như một vầng trăng huyền diệu, mờ ảo nhưng lại đầy sức mạnh tiềm tàng.
Từ vết thương nhiễm đậm màu vàng kim chết chóc trên cánh tay cụt, Lê Nhật bắt đầu đưa hỗn hợp này tiếp xúc gần hơn. Ban đầu, cơn đau buốt đến tận xương tủy bùng phát, như thể từng tế bào đang bị thiêu đốt. Nhưng chỉ sau khoảnh khắc đó, cơn đau dịu đi, thay vào đó là cảm giác mát lành như một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm dịu đi mọi đau đớn.
“Cảm giác này thật kỳ lạ, dường như hỗn hợp này đạt được mức độ hòa hợp vượt cả mong đợi.” Lê Nhật cảm thán, mắt chăm chú nhìn cánh tay mình.
Những biến đổi đang diễn ra sâu bên trong, từng tế bào như được tái tạo, ánh sáng huyền bí từ hỗn hợp lan tỏa khắp cơ thể hắn.
Không gian bên trong Thế Giới Ý Thức cũng có chút dao động. Nhưng nguồn gốc không phải từ Lê Nhật mà là từ phần màu đỏ thẫm nồng nặc sát khí của Xích Hồn.
Khu vực tựa như núi lửa phun trào bắt đầu có những diễn biến nghiêng trời lệch đất. Không khí vốn vô hình giờ đây dần ngưng tụ, tạo thành một màu đỏ nhạt, làm không gian nơi đó đặc quánh lại như máu đông.
“Sát khí hóa hình!”
Lê Nhật kinh ngạc thốt lên, mắt dán chặt vào hiện tượng trước mặt. Hắn gần như không tin vào những gì mình đang chứng kiến.
Nhất Nguyên cũng bị dị tượng này kinh động. Hắn ngừng việc tọa thiền, ánh mắt lóe lên sự khó hiểu khi nhìn về phía Lê Nhật.
Lê Nhật nhún vai, vẻ mặt vẫn còn ngỡ ngàng như muốn nói:
“Ta cũng không rõ Xích Hồn đang làm gì…”
Dường như cả hai đều quyết định tạm gác lại sự kỳ lạ của Xích Hồn. Nhất Nguyên quay trở lại tọa thiền, tiếp tục quá trình tiêu hóa tri thức, trong khi Lê Nhật tiếp tục với những gì hắn đang thực hiện.
Lê Nhật quay lại với hỗn hợp và mớ hỗn độn nơi vết thương ở cánh tay cụt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cảm nhận được kiếm khí của Hoàng Tuyền Phệ Nhật đang bị ăn mòn dần bởi hợp chất do chính hắn tạo ra.
Màu sắc của vết thương, vốn là một hỗn hợp đen và vàng đặc quánh, giờ đây dần chuyển sang hồng hào, tựa như dấu hiệu của sự sống mới bắt đầu hình thành.
“Vạn vật tương sinh tương khắc, dị năng khôi phục của ta bị Hoàng Tuyền Phệ Nhật triệt để đàn áp. Không ngờ, Hồn Chi Thể này lại có thể dễ dàng áp chế nó như vậy, đúng là ngoài suy đoán.”
Lê Nhật thầm nghĩ, mắt không rời khỏi cánh tay đang thay đổi từng giây. Quá trình hình thành mô thịt mới diễn ra rõ ràng trước mắt hắn.
Trong suy tính ban đầu, Hồn Chi Thể chỉ là một giải pháp tạm thời, một cánh tay giả để bù đắp mất mát. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã vượt xa dự đoán của hắn. Hoàng Tuyền Phệ Nhật là mối đe dọa lớn nhất, đã bị triệt tiêu dễ dàng, mở đường cho dị năng khôi phục trở lại mạnh mẽ.
Tình hình nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn. Lê Nhật cảm thấy mình không thể kiểm soát quá trình khôi phục đang diễn ra. Dị năng tự hồi phục của hắn đang trỗi dậy mãnh liệt, trong khi quá trình hợp nhất với Hồn Chi Thể cũng không chịu dừng lại. Cơ thể hắn trở thành chiến trường cho hai quá trình tái sinh, mỗi bên đều cố gắng giành quyền kiểm soát.
Xương thịt của Lê Nhật bắt đầu dài ra, cùng với những dòng năng lượng bên trong cơ thể đang xung đột mãnh liệt. Hai quá trình khôi phục này tạo ra một cuộc chiến tranh giành quyền lực.
Một là sự tái sinh từ dị năng khôi phục tự nhiên, một là sự tái sinh từ Hồn Chi Thể nhân tạo. Cả hai đều muốn chiếm lĩnh cơ thể hắn, dẫn đến một trận chiến nội tại khốc liệt.
“Chết tiệt, tưởng rằng hóa giải được Hoàng Tuyền Phệ Nhật là phước lành… nào ngờ lại ẩn chứa nguy cơ còn lớn hơn.”
Lê Nhật cắn răng, mồ hôi rịn ra trên trán. Cánh tay hắn trương phình, bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, kèm theo âm thanh lách tách nhỏ bé của tế bào vỡ nát. Cơn đau buốt lan tỏa khắp cơ thể, ăn sâu vào từng sợi thần kinh, như thể từng phần cơ thể hắn đang bị xé nát từ bên trong. Một tia máu đỏ rỉ ra nơi khóe miệng, báo hiệu cuộc chiến sống còn này đang đẩy hắn đến giới hạn.
Lê Nhật không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến vào Trạng Thái Nội Tạng, một trạng thái mà rất lâu rồi hắn chưa sử dụng lại. Trong trạng thái này, cho phép hắn tập trung cao độ, có thể kết nối sâu hơn với cơ thể mình, hòng tìm kiếm chút sự can thiệp vào cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra nơi cánh tay trái.
Ngay khi ý thức chìm sâu vào trạng thái này, một cảm giác quen thuộc tràn ngập khắp cơ thể hắn. Từng dòng năng lượng trong cơ thể bắt đầu hiện lên rõ ràng trước mắt tâm thức của hắn, như một bản đồ chi tiết. Hắn có thể thấy rõ từng dòng máu lưu thông, từng tế bào đang chiến đấu cho sự sống còn.
Tại trung tâm cánh tay trái, nơi hỗn hợp Hồn Chi Thể và dị năng khôi phục đang xung đột, một cơn bão năng lượng nhỏ đang bùng nổ. Hỗn hợp màu sắc đầy huyền ảo, từ ánh sáng hồng hào dịu nhẹ cho đến những tia lửa màu xanh nhạt của hỗn hợp, đang không ngừng giao tranh, mỗi bên đều cố giành lấy quyền kiểm soát.
“Chỉ cần một sai lầm nhỏ, cả cơ thể này có thể bị phá hủy. Chết tiệt, giờ có muốn cắt đứt cánh tay cũng quá muộn. Hồn Chi Thể gần như đã can thiệp vào toàn bộ cơ thể, đến cả trung ương thần kinh cũng bị nó đồng bộ hết một phần.” Lê Nhật lẩm bẩm, đôi mắt trong Trạng Thái Nội Tạng lóe lên vẻ nghiêm trọng.
Hắn biết rõ rằng việc này không chỉ là vấn đề của cánh tay, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể và tâm thức của hắn.
Hít một hơi sâu, Lê Nhật bắt đầu tập trung ý chí, từng bước một, từng chút một, điều chỉnh dòng chảy năng lượng. Dị năng, ma pháp lực, năng lượng đá Cor, cả ba bắt đầu tổng công kích đến hỗn hợp của Hồn Chi Thể.
“Ngừng lại đi, chết tiệt, tất cả đều là người nhà. Đánh cái quái gì chứ?”
Lê Nhật thốt lên trong suy nghĩ, hắn đang chứng kiến một cảnh tượng quân mình đánh quân ta. Mỗi phần năng lượng tế bào bị triệt hạ, hay một phần hỗn hợp Hồn Chi Thể mất đi đều là tổn thất đáng tiếc tính lên đầu hắn.
Lê Nhật đưa ý thức vào từng tế bào, tìm cách điều hòa sự xung đột. Từng nhịp thở của hắn trở nên đều đặn, hòa quyện với nhịp điệu của dòng năng lượng. Mỗi lần hắn thở ra, một phần sự xâm chiếm của Hồn Chi Thể được xoa dịu, một phần dị năng khôi phục dần ổn định.
Hắn không thể tác động trực tiếp đến Hồn Chi Thể nữa, nhưng thứ duy nhất hắn có thể tác động là năng lượng tế bào của chính mình.
Tức thì, Lê Nhật thay đổi chiến lược. Thay vì cố gắng điều hòa toàn bộ cuộc chiến khốc liệt giữa Hồn Chi Thể và dị năng khôi phục, hắn quyết định tập trung vào một mục tiêu rõ ràng hơn. Kiềm hãm đúng một bên nằm trong khả năng kiểm soát của mình.
Hắn chọn bên dị năng khôi phục, bởi lẽ đó là phần thuộc về bản thân hắn, phần mà hắn đã quen thuộc và có thể điều khiển dễ dàng hơn. Bằng cách tập trung ý chí mạnh mẽ, hắn điều chỉnh dòng chảy năng lượng trong tế bào, dồn ép sức mạnh vào việc kiểm soát sự bùng nổ của dị năng khôi phục, ngăn chặn nó khỏi việc tràn ra ngoài quá mức.
Lê Nhật cảm nhận từng luồng năng lượng trong cơ thể mình chậm lại, từng tế bào bắt đầu tuân theo sự kiểm soát của hắn. Cơn đau dường như giảm đi chút ít, thay vào đó là cảm giác căng thẳng như dây đàn bị kéo căng đến mức tối đa. Hắn biết rằng nếu chỉ lơi lỏng một chút, toàn bộ sự cân bằng mong manh này sẽ sụp đổ.
Hồn Chi Thể vẫn tiếp tục đẩy mạnh sự hòa nhập với cơ thể hắn. Tuy nhiên, nhờ việc kiềm hãm dị năng khôi phục, Lê Nhật có thể giảm thiểu được phần nào sự xung đột. Hắn không cần phải chiến thắng, chỉ cần giữ cho cả hai bên không vượt quá giới hạn.
"Chỉ cần giữ vững như thế này... chỉ một chút nữa thôi." Hắn thầm nghĩ, mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt.
Thời gian trôi qua chậm chạp như từng giây phút đều kéo dài vô tận. Nhưng cuối cùng, Lê Nhật cũng cảm nhận được sự thay đổi. Hồn Chi Thể dần dần ổn định hơn, không còn bùng nổ mãnh liệt như trước. Dị năng khôi phục cũng bắt đầu thích nghi với sự hiện diện của Hồn Chi Thể, tìm được một nhịp điệu hòa hợp dù rất mong manh.
Lê Nhật thở phào nhẹ nhõm, dù biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên cho quá trình hòa nhập với Hồn Chi Thể, nhưng cũng đủ cho hắn tiếp tục nuôi hy vọng. Ít nhất là không bị cắn trả đến chết, nguy cơ dần qua đi, nhưng khó khăn thì vẫn ở trước mắt.