Lê Nhật cầm hạt giống trong tay, ánh mắt đầy hoang mang, thì thầm:
“Mộc Chủng? Không thể nào… Chẳng phải Mộc Chủng cần điều kiện thổ nhưỡng đặc biệt mới có thể sinh trưởng sao? Nhưng đây… đã to đến mức này rồi. Trong điển tịch, kích cỡ như thế này chưa từng được nhắc đến. Tại sao lại xuất hiện ở U Minh Huyền Tẫn, nơi mà đến một tia linh khí cũng không có?”
Hắn chậm rãi xoay chuyển ánh mắt, cẩn thận quan sát xung quanh. Dược điền mà Mộc Tinh sống chết bảo vệ giờ đây chỉ còn lại tàn tích hoang tàn.
“Mộc Chủng không thể tồn tại nếu thiếu linh khí và khoáng chất đặc biệt…” Lê Nhật trầm ngâm, đôi lông mày nhíu lại sâu hơn. “Mộc Tinh không thể nào ngu ngốc chọn một nơi vô dụng để dưỡng thành hình.”
Hắn lướt ánh mắt qua từng dấu vết trên đất, đoạn nhớ lại hành vi điên cuồng của U Minh Thú, lại tiếp tục suy diễn:
“U Minh Thú thiên sinh kiêng kỵ thổ nhưỡng, nhất là những loại thổ nhưỡng đặc thù. Nó luôn muốn tàn phá bất cứ thứ gì liên quan đến sinh trưởng.”
Nhưng ngay cả khi đưa hồn lực thẩm thấu xuống tận trăm mét dưới lòng đất, tất cả những gì Lê Nhật cảm nhận được vẫn chỉ là một loại thổ nhưỡng bình thường, không mảy may chứa chút đặc biệt nào. Điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu.
“Lý nào lại như thế…” Lê Nhật lẩm bẩm, tay bóp chặt Mộc Chủng.
Chỉ trong tích tắc, suy nghĩ tinh quái lóe lên trong đầu hắn như ánh sáng xé tan màn đêm. Không chút do dự, hắn vận chuyển hồn lực, cuồn cuộn tuôn trào ra từ cơ thể, hình thành một lớp lá chắn bao quanh, ngăn cách mê vụ khỏi một không gian nhỏ.
Tại đây, nơi đã sạch bóng mê vụ, Lê Nhật cẩn thận dùng thần thức dò xét lần nữa. Khu vực này vỏn vẹn chính là nơi Mộc Tinh sống chết muốn bảo vệ và đồng thời cũng là nơi U Minh Thú ra sức tàn phá nhiều nhất.
Thoạt nhìn, đất đá ở đây vẫn chẳng có gì khác biệt so với thổ nhưỡng bình thường. Nhưng Lê Nhật không tin vào những gì bề ngoài hiển thị. Hắn cẩn trọng nâng Mộc Chủng, để nó phiêu phù giữa không trung, rồi từ từ đẩy nó tiến gần đến bề mặt đất.
Ngay khi Mộc Chủng chạm vào thổ nhưỡng, ánh sáng từ hạt giống lập tức trở nên u tối, tựa như bị hút cạn sinh lực. Lê Nhật chăm chú quan sát, không chớp mắt. Khi Mộc Chủng hoàn toàn bị chôn sâu vào lòng đất, ánh sáng của nó hoàn toàn biến mất, như thể bị thổ nhưỡng này nuốt trọn.
Cảm giác bất an ban đầu lập tức nhường chỗ cho sự phấn khích mãnh liệt. Lê Nhật siết chặt nắm tay, đôi mắt rực sáng như thể vừa khám phá ra một kho báu vô giá. Miệng hắn khẽ run rẩy, lí nhí từng chữ không dám tin:
“Vạn… Vạn Sinh Linh Thổ! Đây chính là lý do Mộc Chủng và Mộc Tinh xuất hiện ở nơi quái dị này!”
Lê Nhật nhớ rõ, điển tịch cổ ghi chép về những loại thổ nhưỡng đặc thù, mang sức mạnh bồi dưỡng thảo dược, thúc đẩy sự sinh trưởng vượt bậc cả về số lượng lẫn chất lượng. Chúng được phân chia thành ba cấp độ cơ bản, mỗi loại mang màu sắc và tính chất riêng biệt.
Đầu tiên chính là Sơ Linh Thổ. Loại thổ nhưỡng cấp thấp nhất, mang sắc nâu nhạt điểm ánh xanh lục nhẹ nhàng, như một dấu hiệu của linh khí vừa mới được gieo mầm. Tính chất của Sơ Linh Thổ là ổn định và dễ kiểm soát, thích hợp cho những thảo dược thông thường. Đất này giúp tăng tốc thời gian sinh trưởng gấp hai đến ba lần so với tự nhiên, đồng thời cải thiện dược tính ở mức cơ bản.
Kế đến là Chân Linh Thổ. Cấp độ cao hơn, Chân Linh Thổ mang sắc nâu sẫm, điểm những vân sáng lấp lánh tựa như ánh sao phản chiếu dưới mặt đất. Đất này chứa linh khí dồi dào, không chỉ thúc đẩy tốc độ sinh trưởng gấp mười lần mà còn giúp thảo dược đạt phẩm chất vượt trội, thường biến cây cỏ bình thường thành linh dược quý hiếm.
Và cao cấp nhất trong số này, được tất cả thế lực xem như chí bảo chính là Thần Linh Thổ.
Loại thổ nhưỡng này mang màu đen huyền bí, toát lên ánh kim mờ nhạt như được bao phủ bởi tầng sương linh khí. Tính chất của nó là kỳ diệu, hòa hợp với cả không gian, tăng tốc sinh trưởng lên gấp trăm lần và chuyển hóa thảo dược thành bảo dược vô giá. Chỉ cần một nắm Thần Linh Thổ cũng đủ để thay đổi cả vùng thổ nhưỡng, biến nó thành thánh địa cho dược liệu.
Tuy nhiên, trên tất cả vẫn còn một loại thổ nhưỡng được xem là độc tôn, vượt ngoài mọi giới hạn, nó được gọi là Vạn Sinh Linh Thổ.
Loại đất thần bí này thoạt nhìn không khác gì đất thường, với màu sắc nâu bình dị, hoàn toàn che giấu đi sức mạnh siêu phàm của nó. Tính chất độc nhất của Vạn Sinh Linh Thổ là khả năng tăng tốc sự sinh trưởng lên gấp ngàn lần, đồng thời ngụy trang hoàn hảo, không để lại dấu vết trước bất kỳ hình thức dò xét nào. Chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Vạn Sinh Linh Thổ được xem là báu vật vô song, là giấc mơ của mọi bậc hiền giả và cường giả trên thế gian.
Cũng bởi vì lẽ đó, Lê Nhật hoàn toàn chỉ là suy đoán, hắn chỉ dựa vào đặc tính của Mộc Chủng để phán đoán.
Lại thêm các nghi vấn, dựa trên hành động kỳ lạ trước đó của Mộc Tinh và U Minh Thú mà đi đến kết luận.
“Mộc Chủng càng là nơi có nhiều linh khí và khoáng chất, nó lại càng u ám, thậm chí sẽ biến thành một hạt giống bình thường. Nếu không phải là Vạn Sinh Linh Thổ… tuyệt đối không thể khiến nó trở nên ảm đạm như vậy.”
Lê Nhật không ngừng suy diễn trong đầu.
“Nếu tất cả suy đoán của ta đều đúng, điều này lý giải vì sao U Minh Thú chỉ cần phá vỡ màn bảo vệ của Mộc Tinh, để cho mê vụ tràn vào thì tự tin rời đi. Rõ ràng, mê vụ này có thể ăn mòn thổ nhưỡng, cưỡng đoạt tất cả phẩm chất quý giá của nó.”
Lê Nhật một mặt suy diễn, mặt khác lại tiếp tục dùng Mộc Chủng như một thiết bị dò tìm, hắn cần xác định phần thổ nhưỡng đặc biệt của Vạn Sinh Linh Thổ có tổng diện tích là bao nhiêu để tiến hành thu lấy.
Mộc Chủng theo hồn lực của hắn chìm sâu vào lòng đất, ánh sáng từ nó vẫn ảm đạm, có lúc còn tắt hẳn. Dựa vào đặc tính của Mộc Chủng, hắn biết rõ đây là do nó đang tiếp xúc với các khoáng chất đặc biệt bên trong Vạn Sinh Linh Thổ.
Mỗi khi Mộc Chủng tiến sâu thêm một tấc, niềm hân hoan trong lòng Lê Nhật lại dâng tràn lên gấp mấy lần. Hiện tại nó đã chìm sâu đến hơn trăm mét nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Mê vụ đã bị hắn dùng hồn lực ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài. Đây là một canh bạc nguy hiểm. U Minh Thú có thể quay lại bất cứ lúc nào và phát hiện ra dị tượng. Hoặc tệ hơn, những loài hung thú khác, bị hấp dẫn bởi sự dao động mỏng manh của năng lượng, có thể tìm đến.
Mồ hôi lạnh từ người Lê Nhật rịn ra, chảy ướt hai bên thái dương. Cảm giác căng thẳng như dây đàn kéo căng trong từng nhịp tim hắn. Hồn lực được thúc đẩy một cách tỉ mỉ để điều khiển Mộc Chủng dò tìm nhanh nhất có thể, nhưng cũng phải đủ tinh tế, tránh tạo ra bất kỳ dấu hiệu nào thu hút sự chú ý.
Sau một khoảng thời gian tưởng như dài vô tận, Mộc Chủng dần vượt qua độ sâu hơn hai trăm mét. Lớp vỏ của nó bắt đầu sáng lên mờ nhạt, khi đạt đến độ sâu hai trăm hai mươi mét, ánh sáng của Mộc Chủng rực rỡ hơn, tựa như một ngôi sao bừng lên trong đêm tối.
Tim Lê Nhật đập mạnh!
"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi." Hắn lẩm bẩm, không dám lơ là, lại tiếp tục điều khiển Mộc Chủng tiếp tục dò xét các phương hướng khác nhau.
Đột ngột, một tiếng gầm vang vọng, như muốn xé toạc không gian tĩnh lặng.
“U Minh Thú!” Lê Nhật giật mình thốt lên, hơi thở trở nên gấp gáp. "Là trực giác của hung thú, hay nó thực sự có khả năng cảm nhận được sự thay đổi trong thổ nhưỡng?"
Ý nghĩ thoáng qua, nhưng hắn nhanh chóng gạt đi, tự chấn tỉnh bản thân:
"Không phải lúc để tìm hiểu!"
Lê Nhật thu lại Mộc Chủng. Hai bàn tay hắn áp mạnh xuống nền đất, thần thức lan tỏa, hình thành một mạng lưới bao bọc khu vực bán kính hơn hai trăm mét.
Hồn lực dày đặc từ cơ thể hắn như dòng nước chảy, thấm sâu vào lòng đất, bắt đầu một quá trình luyện hóa tinh vi. Quá trình này đòi hỏi sự kiểm soát hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ nhất, bởi bất kỳ sai sót nào cũng có thể dẫn đến thất bại.
Vạn Sinh Linh Thổ, thứ thổ nhưỡng được coi là chí bảo, không thể bị cưỡng ép hay đào bới thô bạo. Có câu:
"Vạn vật đều có linh tính."
Lẽ nào một phiến thổ nhưỡng sở hữu năng lực ngụy trang toàn bộ linh khí và tăng trưởng thảo dược gấp hàng nghìn lần lại không mang trong mình ý chí riêng?
Ánh sáng từ hồn lực và thần thức của Lê Nhật lan ra, hòa quyện với từng hạt đất. Cảm giác như một cuộc đối thoại tinh tế giữa người và đất, nơi sự hòa hợp là yếu tố quyết định thành bại.
Phía xa, tiếng gầm của U Minh Thú lại vọng tới, nhưng lần này gần hơn. Thời gian của Lê Nhật không còn nhiều. Bất chấp áp lực, hắn cắn răng, tập trung toàn bộ ý chí để hoàn thành quá trình luyện hóa.
Việc Lê Nhật đang cố gắng làm lúc này không chỉ đơn thuần là luyện hóa, mà còn là một sự giao tiếp tinh vi, như một cuộc đàm phán giữa hắn và một thực thể sống. Hắn liên tục dùng hồn lực truyền đạt tâm ý, từng đợt sóng tinh thần nhẹ nhàng truyền sâu vào lòng đất, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu phản hồi nào từ Vạn Sinh Linh Thổ.
“Vạn Sinh Linh Thổ, nghe ta nói.” Giọng hắn tha thiết mang theo bội phần thành ý. “Nếu ta bỏ cuộc, mê vụ sẽ lấn át nơi đây. Ngươi có là tối cường thổ nhưỡng, cũng không thoát được sự bào mòn của nó. Ngươi chịu đựng được bao lâu? Trăm năm, ngàn năm, hay thậm chí trăm triệu năm? Ngươi thật sự tin rằng sẽ có cơ duyên gặp được tồn tại như Mộc Tinh, đủ sức bảo vệ ngươi sao?”
Vạn Sinh Linh Thổ vẫn không hề có phản hồi. Sự im lặng của nó giống như đang xem thường Lê Nhật, có vẻ như nó cảm thấy một phàm nhân không đủ tư cách tiếp xúc với nó.
Từ xa, tiếng gầm của U Minh Thú lại vọng đến, chấn động cả không gian. Dù khoảng cách vẫn còn xa, nhưng áp lực từ tiếng gầm đó khiến Lê Nhật cảm nhận được như tử thần đang tiến gần.
Hắn không bỏ cuộc, tiếp tục chiêu dụ:
“Ngươi muốn bị mê vụ ăn mòn sao? Ta có thể rời đi ngay lúc này, để mặc ngươi đối mặt với số phận.”
“U Minh Thú đang đến, và lần này, nó sẽ không khinh suất. Dù cho ngươi có giỏi ẩn giấu khí tức đến mấy, ngươi cũng không có chân để chạy khỏi U Minh Huyền Tẫn này.”
“Không có sự giúp đỡ, ngươi không thể thoát khỏi mê vụ. Thế nào? Ngay khi ta rời đi, cơ hội sinh tồn của ngươi, xem như chấm hết.”
Nhưng tất cả vẫn chìm trong yên lặng. Vạn Sinh Linh Thổ tựa như một vùng đất chết, không hề có chút linh tính, mặc kệ Lê Nhật liên tục nài nỉ, thậm chí dẻo miệng nói đủ mọi lý lẽ.
Cảm giác thất vọng và áp lực bủa vây, Lê Nhật bật thốt lên, giọng nói mang theo sự tức giận:
“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn cứu Mộc Tinh sao? Ngươi có biết ta đã bất lực thế nào trước sức mạnh của U Minh Thú không? Ngươi cho rằng ta không xứng đáng sao? Thật là khốn kiếp!”
Tiếng gầm của U Minh Thú càng lúc càng gần hơn, áp lực kinh thiên đè nặng lên không gian xung quanh. Lê Nhật biết, thời gian của hắn không còn nhiều. Hắn nghiến răng, gằn từng chữ:
“Nếu ngươi không muốn hợp tác, vậy ta sẽ trực tiếp cướp đoạt! Dù không thể tận dụng ngươi một cách hoàn hảo, thậm chí hạ thấp cấp bậc của ngươi, ta cũng không quan tâm!”
Hồn lực từ cơ thể hắn bất ngờ thay đổi. Từ sự nhẹ nhàng và mềm mại như làn gió xuân, giờ đây lại trở nên sắc bén và cứng rắn như sắt thép. Hắn cưỡng chế chia cắt thổ nhưỡng, không để ý đến sự phản kháng vô hình đang bùng lên từ sâu trong lòng đất.
Vạn Sinh Linh Thổ không thể hiện bất kỳ ý chí nào, nhưng sự rung chuyển của khu vực xung quanh cho thấy tác động mạnh mẽ từ hành động của Lê Nhật. Mặc kệ, hắn bất chấp sự kháng cự sâu trong lòng đất, cưỡng đoạt cắt rời một phần thổ nhưỡng quý giá, mặc cho điều này sẽ làm tổn hại đặc tính và cấp bậc của nó.
Chỉ qua vài hơi thở, phần thổ nhưỡng đã bị hắn thu vào Thế Giới Ý Thức. Lập tức, không gian bên trong đó rung lên dữ dội, tựa như có một lực lượng bài xích đang không ngừng đối chọi nhau.
Dù đã bị tổn hại, uy áp của Vạn Sinh Linh Thổ vẫn vượt xa những gì hắn từng trải qua, đè nặng lên ý thức của hắn, như muốn nhấn chìm hắn trong chính thế giới tinh thần của mình.
Nhưng hắn không còn thời gian quan tâm. Từ dưới chân, một cơn gió lạ xuất hiện, chính là pháp bảo Phong, thứ mà Nhất Nguyên đã kỳ công sáng tạo. Lê Nhật kích hoạt Phong, toàn thân hóa thành một cơn gió vô thanh vô tức, nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm.
U Minh Thú đã đến rất gần. Lê Nhật biết rõ, việc cưỡng chế cướp đoạt thổ nhưỡng đã để lại khí tức của bản thân. Sớm muộn gì, U Minh Thú cũng sẽ lần theo và tìm ra hắn.
Trong cơn hoảng loạn, Lê Nhật không màng phương hướng, để mặc bản thân bị cuốn vào cơn gió, xuyên qua lớp mê vụ dày đặc. Trong lòng hắn, một cảm giác bất an mãnh liệt bao trùm.