Tôi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng tháo thiết bị trợ thính ra, đặt vào chiếc hộp nhỏ bên cạnh.
Nhiều năm qua, kỳ nghỉ nào cũng không có bạn học nào rủ tôi ra ngoài chơi, thế nên khi Lục Uyển Uyển đến tìm, dù tôi còn rất nhiều bài chưa làm, mẹ vẫn đẩy tôi ra ngoài.
Mẹ nói: “Giang Giang, con nên ra ngoài chơi một chút.”
Tôi biết mẹ lo cho tôi.
Tôi không muốn mẹ phải lo lắng.
Tôi vô thức siết nhẹ cổ tay trái, mỉm cười gật đầu với mẹ, giả vờ vui vẻ chạy về phía cửa, nơi Lục Uyển Uyển đang đợi, và cả Cố Dĩ Hà đứng ở góc tường.
“Không phải tớ gọi cậu ta đến đâu.” Lục Uyển Uyển vội vàng giải thích.
Ánh mắt tôi rơi lên người Cố Dĩ Hà, anh ấy lúng túng quay đi: “Tôi có bài muốn hỏi cậu.”
Câu nói này khiến một ngày vốn có thể rất vui vẻ của Lục Uyển Uyển lại trở thành một ngày học tập.
Lục Uyển Uyển nói mỗi lần đến tìm tôi, cô ấy đều thấy Cố Dĩ Hà đứng trước cửa nhà tôi.
“Hiếm lắm hôm nay cậu ta không có ở đây, tụi mình mau đi thôi.” Lục Uyển Uyển kéo tay tôi rời khỏi nhà, “Kỳ nghỉ sắp hết rồi, tụi mình còn chưa chơi được mấy. Miễn là Cố Dĩ Hà có mặt, kể cả đi thư viện, tớ cũng học đến chán.”
Có Cố Dĩ Hà ở đó, cô ấy thậm chí không dám thở mạnh.
Hôm nay không có anh ấy, thái độ của cô ấy thay đổi 180 độ.
Tôi cười, mặc kệ cô ấy vừa kéo tôi đi vừa lải nhải kể xấu Cố Dĩ Hà.
Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước cổng một khu vui chơi.
Tôi nhìn Lục Uyển Uyển, cô ấy cười rồi định kéo tôi vào: “Hôm nay tớ sẽ dẫn cậu chơi cho đã.”
Tôi giữ tay cô ấy lại, đứng yên không nhúc nhích.
“Uyển Uyển…” Tôi khẽ gọi.
Tôi chưa từng vào khu vui chơi, hoàn cảnh gia đình khiến tôi từ nhỏ đã tránh xa những nơi như thế.
Nhưng Lục Uyển Uyển nhảy đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi: “Học kỳ cuối rồi, tớ còn cần cậu giúp ôn tập nữa. Hôm nay cậu không để tớ mời, tớ cũng thấy ngại khi cứ làm phiền cậu mãi.”
Cuối cùng, tôi vẫn bị cô ấy nửa kéo nửa lôi vào khu vui chơi.
Lúc chúng tôi ra khỏi khu vui chơi, trời đã hửng sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên đường về nhà, tôi và Lục Uyển Uyển cười không ngớt.
Tôi đã rất, rất lâu rồi chưa từng cười vui vẻ như vậy, như thể cả thế giới đều có thể nghe thấy tiếng cười của chúng tôi.
“Giang Giang, cậu cười lên thật sự rất xinh.” Lục Uyển Uyển nắm lấy tay tôi, đột nhiên nghiêm túc nói.
Cô ấy siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt dừng lại ở bàn tay trái của tôi: “Giang Giang, trước đây tớ từng mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cậu cũng không hay cười.”
Tôi không tự nhiên nhét tay trái vào túi, nghiêng đầu hỏi: “Cậu mơ thấy tớ à?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc, rồi vừa gật đầu vừa lắc đầu: “Chỉ là ác mộng thôi, không sao đâu!”
Sắp về đến nhà thì Lục Uyển Uyển đột nhiên dừng lại, tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy, thấy Cố Dĩ Hà đang đứng trước cửa nhà tôi.
Tóc mái của anh ấy hơi ướt, như bị mồ hôi làm ướt.
Cố Dĩ Hà nhìn thấy chúng tôi thì lập tức chạy tới.
Lúc này tôi mới phát hiện quần áo anh ấy có chút xộc xệch, toàn thân đều đẫm mồ hôi.
“Các cậu đi đâu vậy?” Giọng anh ấy gấp gáp, mắt hơi đỏ; ngữ khí kỳ lạ, vừa cáu vừa căng thẳng.
Tôi và Lục Uyển Uyển đều không dám lên tiếng, cuối cùng anhấy nhìn tôi một lúc, khẽ thở dài, rồi đưa tay đặt lên đầu tôi.
“Từ giờ trở đi, nếu không có tôi theo, thì đừng đi đâu cả.” Anh ấy hơi khom lưng xuống, ánh mắt ngang tầm với tôi.
Tôi nhìn thấy sự lo lắng và sợ hãi mơ hồ trong mắt anh ấy, tuy không hiểu tại sao, nhưng vẫn không kìm được mà gật đầu: “Được.”
Cố Dĩ Hà nghe xong câu trả lời của tôi, xoa nhẹ lên đầu tôi, đứng thẳng người, nói: “Vào nhà thôi.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi gật đầu, vẫy tay chào Lục Uyển Uyển rồi đi vào nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy Lục Uyển Uyển nói với Cố Dĩ Hà: “Chúng ta nói chuyện một lát.”
Hôm đó họ đã nói gì, tôi không biết.
Tôi chưa từng hỏi, họ cũng chưa từng nói.
Nhưng mọi thứ không thay đổi.
Chỉ có con số đếm ngược dán trên tường là ngày một nhỏ đi.
Cố Dĩ Hà cũng không đi du học như Lục Uyển Uyển từng nói.