Tôi cũng không từ chối nổi, nên tôi gật đầu, sợ anh ấy không tin, còn nói thêm:
“Được.”
Cuối cùng, dưới sự xúi giục của Lục Uyển Uyển, tôi cũng đăng lời tỏ tình lên tường tỏ tình.
Kết quả là Cố Dĩ Hà vui mừng dẫn tôi mời Lục Uyển Uyển một bữa thịnh soạn.
Năm nhất trôi qua rất nhanh, những người từng không ủng hộ tôi và Cố Dĩ Hà đều quay sang “đẩy thuyền”, thậm chí bạn cùng phòng của Lục Uyển Uyển còn thường xuyên đòi cô ấy livestream “rắc đường”.
Diễn biến này khiến tôi đôi lúc cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào.
Mỗi sáng tỉnh dậy, tôi đều cảm thấy như mình đã đánh cắp một cuộc đời vốn không thuộc về mình.
Bố mẹ biết tôi và Cố Dĩ Hà ở bên nhau là khi năm nhất kết thúc.
Tôi nói với họ trong lúc ăn cơm.
Bố nghe tôi nói xong, tay cầm đũa lơ lửng giữa không trung rất lâu, rồi mới đặt xuống bàn.
“Bố không đồng ý.” Ông nhìn tôi, nói ra câu đó.
Tôi bị nhốt trong nhà.
Mẹ mang cơm lên cho tôi khi tôi đang nhắn tin cầu cứu Lục Uyển Uyển.
“Giang Giang, bố con cũng vì lo cho con thôi.” Mẹ ngồi bên cạnh tôi, thở dài.
Tôi biết.
Dù hôm đó bố nói không đồng ý xong là im lặng luôn, không nói thêm lời nào, nhưng tôi biết ông là vì tôi.
“Từ lúc đó, bố con đã rất chú ý đến những người xung quanh con, họ là người thế nào, gia đình ra sao, đối xử với con thế nào, ông đều tìm hiểu rõ ràng.” Mẹ nhìn tôi, ánh mắt đầy áy náy.
Tôi biết lúc đó là lúc nào.
Bàn tay bà đặt lên đầu tôi: “Từ khi con học lớp 12, bố con đã hiểu rõ về Cố Dĩ Hà hơn con. Gia đình phức tạp, tính cách cũng không tốt…”
Bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Bố mẹ chỉ hy vọng con khỏe mạnh, vui vẻ, sống một đời bình an.”
Lúc bà nói "khỏe mạnh, vui vẻ", tôi nghe rõ sự run rẩy trong giọng bà.
Không ai nhắc đến chuyện cũ, như thể đó là một sự ngầm hiểu.
Bàn tay mẹ vuốt ve đầu tôi nhiều lần, cuối cùng rơi xuống tay tôi.
Tay bà đầy vết chai, từng vết cứa nhẹ vào da tôi.
“Là lỗi của mẹ.” Bà nhìn chiếc vòng trên tay trái tôi, một giọt nước mắt rơi xuống đùi bà.
Tôi chưa từng thấy mẹ khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay cả lúc tôi dùng d.a.o cứa cổ tay trái và phải vào viện, tôi cũng chưa thấy bà rơi nước mắt.
Giờ bà khóc, tôi hoàn toàn hoảng loạn, vội ôm lấy bà.
Tôi biết bà đang nói gì.
Quả nhiên, bà thì thầm: “Nếu lúc đó mẹ đưa con đi bệnh viện…”
Đó là cái gai trong tim bà, bà chưa từng nhắc đến, tôi cũng không dám đụng vào.
Đó không phải lỗi của bà.
Tôi cũng từng nghĩ chỉ cần uống nước, ngủ một giấc là cơn sốt sẽ hạ.
Chỉ là mệnh thôi.
Tôi ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng vỗ lưng bà: “Mẹ à, không phải vậy đâu.”
“Nếu không như thế, con đã có một cuộc sống tốt hơn, có thể gặp một người xuất sắc hơn…” Giọng mẹ ngày càng nghẹn ngào.
Tôi chỉ biết lắc đầu, chẳng làm gì khác được.
Những day dứt đó đã cắm rễ trong lòng họ rất lâu, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, dằn vặt tâm can họ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi biết hết, và tôi chưa bao giờ trách họ.
“Không trách mẹ đâu. Cuộc sống của con bây giờ, cũng rất tốt.” Tôi dịu dàng dỗ mẹ, nói ra sự thật trong lòng.
Cuộc đời vốn dĩ u ám của tôi, nhờ sự xuất hiện của Cố Dĩ Hà mà dần tốt lên.
Ngoài nhà bỗng vang lên tiếng vật gì đó bị đá đổ, rồi là tiếng bước chân nặng nề vội vã rời đi.
Sau khi mẹ ra ngoài, tôi nhìn qua cửa sổ thì thấy bố đang đứng trong góc hút thuốc.
Ông không thường hút thuốc. Vừa rồi chắc là ông đứng ngoài cửa.
Đến ngày thứ mười tôi bị nhốt, Cố Dĩ Hà đến.
Anh ấy nói chuyện rất lâu với bố mẹ tôi trong phòng khách, đến mức tôi không nghe rõ họ đang nói gì.
Chỉ biết khi bố mở cửa cho tôi, mắt ông hơi đỏ lên.
Ông xưa nay nói một là một, nhưng lần này lại nhìn tôi, từ tốn nói: “Ra ngoài đi dạo một chút đi.”
Bố đồng ý để Cố Dĩ Hà dẫn tôi ra ngoài, cũng đồng nghĩa với việc đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.
Trên đường đi, tôi hỏi Cố Dĩ Hà: “Anh đã nói gì với họ vậy?”
Cố Dĩ Hà nghiêng đầu nhìn tôi, rồi ra hiệu hai động tác tay trước mặt.
Cả người tôi cứng đờ.