Tôi chỉ thấy anh ta nhanh chóng nhét thiết bị trợ thính tôi vào túi trong áo mình.
Tôi không biết vì sao anh ta lấy đi thiết bị của tôi, nhưng tôi cũng không dám tiến lên đòi.
Khi Khâu Vân dẫn người đến, thằng tóc vàng đã bị Cố Dĩ Hà chọc giận.
Dù tôi không nghe được, tôi vẫn thấy rõ vẻ tức giận hiện rõ trên mặt hắn.
Lục Uyển Uyển vỗ nhẹ tay tôi, kéo tôi trốn vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
“Tớ không nghe được nữa rồi.” Tôi mấp máy môi, nói ra câu mà bản thân cũng không nghe thấy.
Nhưng Lục Uyển Uyển nghe thấy.
Cô ấy gật đầu, kéo tôi ngồi xuống bậc thềm bên cạnh.
Chúng tôi cứ thế ngồi im lặng rất lâu, không ai nói gì, không biết bên Cố Dĩ Hà xảy ra chuyện gì.
Có lẽ Lục Uyển Uyển biết, vì cô ấy nghe được, tôi còn thấy đôi lúc lông mày cô ấy nhíu lại.
Chỉ riêng tôi, như thể âm thanh của cả thế giới chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.
Không biết qua bao lâu, đèn đường càng lúc càng sáng.
Một cái bóng xiên xiên xuất hiện dưới chân chúng tôi, tôi ngẩng đầu liền thấy áo khoác của Cố Dĩ Hà hơi lộn xộn.
Anh ta lôi thiết bị trợ thính từ túi áo ra, đeo lên tai tôi.
“Về nhà thôi.”
Cùng với tiếng của anh ta, âm thanh xung quanh ùa vào tai tôi.
Tôi chỉnh lại thiết bị, kéo Lục Uyển Uyển đứng dậy từ bậc đá.
“Anh… đánh nhau à?” Tôi nhìn mồ hôi trên trán Cố Dĩ Hà, khẽ hỏi.
Anh ta lắc đầu, trên môi nở một nụ cười ngông nghênh.
“Không có.”
Cố Dĩ Hà nói dối rồi.
Hôm qua anh ta thực sự đã đánh nhau với thằng tóc vàng.
Bởi vì khi ống tay áo anh ta rơi xuống, tôi thấy vết bầm tím trên cánh tay.
Chắc là rất đau.
Tôi vừa lấy thuốc từ phòng y tế ra, đã nghe người bên cạnh hấp tấp bàn chuyện.
“Ba của Cố Dĩ Hà đến trường rồi à?”
“Ừ, nghe nói là ông chủ lớn của công ty nào đó, thảo nào nó ngông thế.”
Ba của Cố Dĩ Hà – tôi chưa từng nghe ai nhắc tới.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Mới nãy hiệu trưởng còn tự mình dẫn vào văn phòng, thái độ cực kỳ…”
Người nói chuyện càng lúc càng xa, tôi không nghe rõ phần sau nữa.
Tôi cầm thuốc mỡ trở lại lớp, chỗ Cố Dĩ Hà quả nhiên không có ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lớp cũng đang râm ran bàn tán về chuyện vừa xảy ra.
Xem ra lúc tôi rời lớp thì ba của Cố Dĩ Hà đến, nên tôi mới không gặp.
Tôi đặt thuốc mỡ vào ngăn bàn, chuẩn bị đồ cho tiết học tiếp theo.
Cả buổi sáng Cố Dĩ Hà không quay lại lớp.
Nghe nói anh ta cãi nhau với ba trong văn phòng hiệu trưởng rồi bỏ đi.
Tôi nhìn chỗ ngồi trống của anh ta, lấy thuốc mỡ trong ngăn bàn ra.
Trên sân thượng không có nhiều đồ đạc, tôi liếc mắt liền thấy Cố Dĩ Hà ngồi ở góc.
Tôi đi đến gần, anh ta ngẩng đầu khỏi đầu gối, đôi mắt hơi đỏ.
Anh ta nhìn tôi, đột nhiên cười: “Tôi biết mà, cậu nhất định sẽ đến.”
Như thể anh ta vốn đã biết tôi sẽ tìm đến.
Tôi không hỏi gì thêm, ngồi xuống trước mặt anh ta.
Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo anh ta lên, lấy thuốc từ túi đồng phục, thoa lên vết bầm trên tay.
“Bác sĩ nói, thuốc này giúp tan m.á.u bầm.” Tôi bôi xong một chỗ, đưa thuốc cho anh ta.
Trong không khí ngập mùi thuốc, khiến mắt hơi cay.
Cố Dĩ Hà nhìn lọ thuốc một lúc, rồi mới đưa tay nhận lấy.
Khi nhìn tôi, trong mắt anh ta ngoài vẻ bất cần còn có một tia sáng lấp lánh.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ cảm ơn tôi, nhưng anh ta lại hỏi: “Giang Giang, cậu muốn ra nước ngoài không?”
Câu hỏi lạc đề đến kỳ lạ.
Nhưng tôi chẳng cần suy nghĩ mà đáp ngay.
“Không muốn.”
Không dám nghĩ, không có tư cách để nghĩ.
“Ba cậu… bắt cậu ra nước ngoài?” Tôi hỏi theo phản xạ.
Chắc đây là lý do khiến anh ta buồn, nhưng khi hỏi ra lại thấy ngượng ngùng và dè dặt.
Tôi vốn không giỏi chuyện chia sẻ với người khác.
Quả nhiên, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt anh ta lại vụt tắt.
“Vậy cậu muốn đi đâu?” Anh ta nhìn tôi, hỏi một câu hoàn toàn không liên quan.
“Thủ đô.” Tôi chớp mắt, không cần suy nghĩ gì cả. “Đại học Thủ đô.”
Đó là ước mơ của bố mẹ tôi, từ vài năm trước tôi đã quyết định, nhất định không được để họ thất vọng nữa.
Cố Dĩ Hà hơi sững người, cười khẽ: “Quả nhiên.”
Quả nhiên cái gì?