Tôi lấy lọ cồn sát trùng, bắt đầu xử lý vết thương cho cả hai.
Bên cạnh, hai người kia vẫn đang đấu khẩu.
Chu Nghiễn Thư lải nhải không ngừng.
"Lúc tao mới vào trường, chỉ vì nhuộm tóc trắng mà mày cấm cửa không cho tao vào."
"Đó là quy định của trường."
"Nhưng tóc tao đã trắng bẩm sinh rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kỷ Minh Thời định phản bác, nhưng cuối cùng lại im lặng.
"Là lỗi của tôi."
"Còn chuyện lần đó nữa, tao chỉ đi ngang qua chỗ đánh nhau thôi, thế mà mày tính luôn tao vào, làm tao bị ghi lỗi kỷ luật."
"Tôi tận mắt thấy anh đá mỗi người một cú, không gọi là tham gia thì gọi là gì?"
Tôi thấy anh tôi bắt đầu lấn lướt, bèn cầm bông tẩm cồn, nhấn mạnh lên vết thương của anh.
"Anh trai à, đáng lẽ anh nên ngoan ngoãn từ cấp một mới đúng."
Tôi đau lòng thổi nhẹ lên khóe mắt đỏ ửng của Kỷ Minh Thời.
"Đau không?"
Anh cong môi, giọng điệu dịu dàng.
"Không đau."
Chu Nghiễn Thư lạnh lùng chen vào: "Cứ coi như người anh này c.h.ế.t rồi đi?"
Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc tuyên bố: "Em muốn hẹn hò với anh ấy."
Chu Nghiễn Thư chán nản phất tay.
"Muốn yêu đương thì cứ yêu, đừng có quá thật lòng là được."
Kỷ Minh Thời mỉm cười.
"Không phải chơi đùa, là yêu nghiêm túc."
19
Chu Nghiễn Thư rời đi.
Những người trong biệt thự cũng dần tản ra hết.
Không khí vẫn còn vương mùi rượu nồng nặc.
Tôi ngủ không yên giấc.
Kỷ Minh Thời vòng tay ôm lấy eo tôi, một tay khác luồn xuống ôm gọn đầu gối, bế ngang tôi lên.
"Đến chỗ khác ngủ."
Tôi mơ màng dụi vào lòng anh.
Trong lúc đó, tôi nghe thấy giọng Hạ Thanh gọi anh.
"Anh Minh Thời."
Tôi giả vờ ngủ, nhưng thật ra vẫn lắng nghe.
Tôi đã mơ hồ nhận ra, hình như Hạ Thanh không phải em gái ruột của anh.
Bước chân Kỷ Minh Thời chững lại, anh quay người đối diện với Hạ Thanh.
"Anh và Đào Họa đang hẹn hò à?"
"Ừ."
Hạ Thanh cắn môi, như thể có điều muốn nói nhưng lại chần chừ.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy khoảnh khắc này cũng khá hay ho.
"Em và cô ấy có hiềm khích gì sao?"
Giọng Hạ Thanh có chút gượng gạo: "Không có."
"Vậy sao em vẫn nói với người khác rằng anh là anh trai em?"
"..."
Kỷ Minh Thời nhếch môi, giọng điệu thản nhiên nhưng không kém phần sắc bén.
"Trước đây anh không phủ nhận vì em từng bị bắt nạt. Nếu em gọi anh là anh trai có thể giúp em tránh rắc rối, anh cũng không phản đối… Nhưng bây giờ em đã là sinh viên rồi."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt lạnh dần.
"Anh nghĩ, em không cần phải giả vờ như anh là anh trai em nữa. Quan hệ giữa chúng ta, nhiều nhất chỉ là người từng hỗ trợ nhau, hiểu chưa?"
20
Tôi và Kỷ Minh Thời.
Sau hai năm kể từ khi tốt nghiệp, chúng tôi quyết định kết hôn.
Tôi đến Bắc Kinh, chụp ảnh cưới tại ngôi trường cấp ba của Kỷ Minh Thời.
Trường anh và trường anh trai tôi được ngăn cách bởi một hành lang dài.
Hai bên hành lang trồng đầy hoa.
Kỷ Minh Thời có việc bận, đến muộn hơn tôi một chút.
Gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, những cánh hoa hồng phấn rơi vào lòng bàn tay tôi.
"Ơ? Là hoa đào sao?"
Một bóng người phủ xuống.
Kỷ Minh Thời đứng trước mặt tôi, đôi mắt ánh lên ý cười rạng rỡ.