Cố Dao: [Tại sao? Chẳng lẽ sếp không có mồ mả tổ tiên sao?]
Ngay khi câu hỏi đầy chân thành này của tôi được gửi đi, nhóm chat công ty bỗng chốc hóa thành một vùng im lặng như phim kinh dị.
Mọi người vô cùng ăn ý, tuyệt nhiên không ai nhắn thêm gì, cố gắng để tin nhắn của tôi chìm xuống, tránh để cấp trên nhìn thấy chút manh mối nào về sự phản kháng nhỏ bé của tầng lớp thấp cổ bé họng chúng tôi.
Một phút sau, ông sếp tổng lạnh lùng như băng, hiếm khi phát ngôn trong nhóm, đột ngột hiện diện.
Hà Chu Thần: [Toàn bộ nhân viên công ty được nghỉ như bình thường, trừ Cố Dao.]
... Khéo ghê, tôi lại đúng là Cố Dao đây.
Tôi lập tức đổi biệt danh trong nhóm thành "Cố Tiểu Dao", rồi cười hề hề nịnh nọt: