12.
Lục Tuệ bị Trần Tiêu dọa cho một phen hú vía, nhưng ta thì chẳng để tâm.
Hắn chẳng qua chỉ là nhất thời bị hoả khí công tâm, điều khí điều tức một hồi là ổn.
Ta bảo Lục Tuệ đỡ hắn dậy để vận khí, nhưng một tay nàng còn bị hắn nắm chặt không buông, chỉ dùng tay kia thì không sao nâng nổi thân người.
Lại lo gây ra động tĩnh lớn khiến người ngoài nghe thấy, bất đắc dĩ, ta đành hóa thành hình người, đỡ Trần Tiêu ngồi dậy, rồi để Lục Tuệ từ sau lưng truyền khí cho hắn.
Một vòng đại chu thiên, lại thêm vài vòng tiểu chu thiên, vị Thái tử nước Ngô này rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.
Ta thấy hắn không còn gì đáng ngại, liền dìu hắn nằm xuống, nhún vai một cái rồi lại hóa thành một khối tròn nhỏ, chui về bờ vai Lục Tuệ, lười biếng cuộn mình lại.
“Trần Tiêu vô dụng, mạo phạm tiên tử, cũng khiến Lục cô nương nhọc lòng rồi.”
Dù Trần Tiêu đã mở mắt, nhưng vẫn không chịu buông tay Lục Tuệ, trong mắt hắn vẫn phủ đầy ưu sầu.
“Cũng chỉ là bề ngoài, dù có giống đến đâu thì đã sao?
Dù giống như Kinh Hồng, múa được một điệu như nàng ấy, cũng chỉ khiến người ta nhất thời ngỡ ngàng mà thôi.
Kinh Hồng rốt cuộc vẫn không phải bóng hình xưa cũ.”
Những lời này, mềm mại đến mức khiến lòng người chùng xuống.
Ta cúi đầu nhìn, chẳng biết từ bao giờ, Lục Tuệ cũng đã nắm lại tay Trần Tiêu.
Suốt nửa ngày qua, nàng chỉ yên lặng lắng nghe, nghe Trần Tiêu thổ lộ hết uất ức và hối hận trong lòng, thỉnh thoảng lại dịu giọng an ủi, từ tốn giảng giải, hoàn toàn không còn dáng vẻ gấp gáp bốc đồng thường ngày.
Ta thật chẳng hiểu nổi, nàng làm cách nào lại khiến Trần Tiêu ưu ái đến vậy.
Lục Tuệ chẳng giống Kinh Hồng, một chút cũng không.
Tình cảm này… e rằng chính là kiếp nạn định sẵn trong mệnh nàng.
Từ khi rời khỏi tẩm điện của Trần Tiêu, ta ngày nào cũng giục nàng rời khỏi nơi đây.
Nhưng nàng thì như chẳng muốn đi, lần nào cũng tìm cớ thoái thác.
Bảo nàng đến gặp Quốc sư cáo từ, nàng lại giả vờ ứng phó, thường vin cớ rằng không gặp được người trong Khâm Thiên Giám.
Lý do này thật vụng về, ta cũng chẳng vạch trần.
Lục Tuệ bắt đầu quấn lấy Tôn phu nhân, ngày nào cũng xin nghe kể những chuyện cũ trong cung.
Ta biết, nàng chẳng qua chỉ muốn biết thêm về Trần Tiêu và có lẽ, còn cả chuyện về người thím năm xưa của hắn.
Mỗi lần Tôn phu nhân bắt đầu kể chuyện, ta liền rúc vào lòng Lục Tuệ để lắng nghe.
Ngày qua ngày, những mảnh vụn ký ức dần ghép lại, vẽ nên một bức tranh về người thím năm xưa của hắn.
Nàng ấy, tên gọi là Nguyễn Ngâm Thành, đôi mắt mù lòa, xuất thân ca kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười hai tuổi đã nắm vững các điệu múa, một điệu múa khiến kinh thành khuynh đảo.
Ngày đó ở Lâm An, chẳng ai là không mong được thấy một lần cảnh thiếu nữ mù lòa yểu điệu, uốn lượn như tiên nữ giáng trần.
Nguyễn Ngâm Thành tuy mù, nhưng dung mạo lại kiều diễm, đặc biệt là đôi mắt bị bệnh, mang màu lam biếc như ngọc bích, khiến người người vừa kinh ngạc vừa say mê, chen nhau tặng quà.
Trong số quan khách ngày ấy, đặc biệt nhất chính là thúc phụ của Trần Tiêu – kẻ theo đuổi Nguyễn Ngâm Thành không tiếc công sức.
Khi nàng vừa tròn mười ba tuổi, ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để chuộc nàng ra khỏi kỹ viện, đưa nàng – cô gái mù lòa ấy – về vương phủ.
Từ đó về sau, mỗi khi thúc phụ hắn giao du riêng cùng người ngoài, đều mang Nguyễn Ngâm Thành theo bên cạnh.
Có lúc, ông ta còn để nàng cải nam trang, cùng ông ra vào tửu quán, kỹ viện, bàn luận cùng văn sĩ tân khách.
Một thời gian dài, giới văn nhân phong lưu ở kinh thành không chỉ khuất phục trước sắc đẹp của nàng, mà còn không tiếc lời ca tụng trí tuệ nhạy bén, tài năng xuất chúng, sắc sảo lãnh đạm.
Trong triều đình nước Ngô, từng có những vị ngôn quan dâng sớ tố thúc phụ của Trần Tiêu vì lối sống buông thả, phóng túng.
Nhưng vì ông ta chẳng hề tham chính, chỉ là một vương gia nhàn tản, nên cuối cùng mọi việc đều chìm vào im lặng.
Không ai ngờ rằng, chẳng bao lâu sau, chiến sự nổ ra liên miên, mấy vị hoàng tử lần lượt tử trận nơi sa trường, khiến ngôi vị đế vương lại rơi vào tay vị vương gia chẳng mấy ai đặt kỳ vọng kia.
Sau khi kế vị, ông ta lập tức cho lập hậu cung hư danh chỉ để dành riêng cho Nguyễn Ngâm Thành.
Ngay sau khi hoàng hậu nguyên phối qua đời vì bệnh, ông không hề do dự mà sắc phong nàng làm Quý phi.
Vốn đã chẳng để tâm triều chính, từ khi lên ngôi, Ngô vương lại càng mặc kệ quốc sự, ngày đêm chỉ có tình cảm nam nữ, như hình với bóng bên Quý phi.
Cứ thế lười biếng triều chính suốt mấy năm liền, cuối cùng cũng khiến bá quan văn võ phẫn nộ.
Không ít người dâng sớ chỉ trích Quý phi Nguyễn thị mê hoặc quân vương, xuất thân hèn mọn, đức hạnh chẳng xứng với địa vị tôn quý.
Triều đình vì nàng mà bùng nổ, vua và quân thần tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thế nhưng Ngô vương lại ngoan cố không nghe, cứ làm ngơ trước muôn lời khuyên răn.
Về sau, hắn thậm chí dứt khoát bãi triều, giao hết việc nước cho tể tướng xử lý, còn bản thân thì ngày ngày chỉ sủng ái nguyễn quý phi, gần như từng khắc từng giờ đều không rời nổi Quý phi nửa bước.
Cứ thế lại thêm mấy năm nữa trôi qua, cho đến một ngày, không ai rõ trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngô vương đột nhiên nổi giận lôi đình với Quý phi Nguyễn thị, trong cơn thịnh nộ liền ban c.h.ế.t cho nàng.
Từ đó về sau, đến cả t.h.i t.h.ể cũng chẳng được an táng tử tế, chỉ bị vứt bừa bãi, lẫn lộn vào đám kỹ nữ vô danh khác.
Đến nay, cái tên Nguyễn Ngâm Thành đã trở thành điều cấm kỵ trong hậu cung Ngô quốc.
Không một ai dám nhắc đến trước mặt người khác.
Ta nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, rốt cuộc thái tử Ngô quốc và nhũ mẫu của hắn đang toan tính điều gì.
Nếu thật sự muốn lợi dụng hay gài bẫy Lục Tuệ, thì hà tất phải kể lể lắm chuyện tương tư, giăng bày nhiều khúc mắc lòng vòng đến vậy.
Chuyện này… càng nghĩ càng thấy khó hiểu.