Mộng Hoa Vô Chủ

Chương 16



19.

“Lục Tuệ, ngươi điên rồi sao! 

Ta đã nói rõ là ngươi động tâm rồi, đã rơi vào tình kiếp, chẳng lẽ ngươi muốn mất hết tu vi, tự hủy tiền đồ sao? 

Mau giải đạo cấm này cho ta ngay!”

 

Ta phẫn nộ gào lên, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. 

Thế nhưng Lục Tuệ lại như không nghe thấy, vẫn cứ ôm chặt Trần Tiêu trong lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt tái nhợt. 

 

Nàng không ngừng gọi tên Trần Tiêu, giọng run rẩy như sợ chỉ cần ngừng lại, người trong lòng sẽ tan biến. 

Nàng cứ thế ngồi bệt trên đất lạnh, chẳng hề quan tâm đến thân thể bệnh tật vẫn chưa hồi phục.

 

Hồi lâu sau, Trần Tiêu mới chậm rãi mở mắt. 

Hắn giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má Lục Tuệ, ánh mắt vừa xót xa vừa trách móc.

 

“Tuệ Tuệ, nàng thật tàn nhẫn với ta.”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Lục Tuệ khóc đến mức không thể kiềm chế nổi, Trần Tiêu chậm rãi đứng dậy, ôm nàng vào lòng. 

Ta trơ mắt nhìn gương mặt hai người họ dần dần sát lại gần nhau, muốn ngăn cản mà không sao nhúc nhích được, bởi đạo cấm chế vừa rồi Lục Tuệ dùng lên ta, khiến ta hoàn toàn không thể động đậy.

 

Tiểu nha đầu, ta làm linh thú của ngươi, là để bảo vệ ngươi. 

Vậy mà đến tận bây giờ, ngươi lại không tin ta...

 

Trần Tiêu cúi đầu, hôn lên đôi môi của Lục Tuệ. 

Nàng khẽ run lên, căng thẳng nhắm mắt lại, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

 

Nào ngờ—

 

Ngay lúc ôm nàng trong vòng tay, Trần Tiêu đột nhiên vươn tay, rút ra một cây ngân châm, lạnh lùng cắm thẳng vào sau gáy Lục Tuệ.

Lục Tuệ toàn thân chấn động, rồi ngay lập tức mềm nhũn, đổ người vào trong lòng hắn.

 

Nhìn Lục Tuệ mềm oặt trong lòng, ánh mắt Trần Tiêu cuối cùng cũng trở nên lạnh lùng, chẳng còn chút dịu dàng nào. 

Hắn dửng dưng liếc ta một cái, rồi mở miệng nói:

 

"Bạch Lộ, ngươi đúng là khó đối phó thật. 

Nếu không nhờ Tiểu Tuệ đơn thuần, ta còn chẳng biết sẽ phải khổ sở thế nào dưới đạo cấm chế đó."

 

Nói xong, hắn lại nhoẻn miệng cười rạng rỡ với ta, nụ cười ôn nhu tuấn tú, hệt như lần đầu gặp nhau dưới gốc đào năm ấy. 

Thế nhưng giờ phút này, ta nhìn khuôn mặt ấy, trong lòng chỉ thấy ghê tởm đến buồn nôn.

 

“Khó khăn lắm, ta mới tìm được con yêu đào hoa giỏi thuật biến hóa kia, lại phải tốn không ít công sức mới khiến Kinh Hồng cam tâm tình nguyện lấy thân nuôi yêu. 

Cuối cùng, ta lại được thấy Nguyễn Ngâm Thành trên người nàng ta. 

Giống lắm, bao nhiêu năm rồi, ta mới có một Kinh Hồng giống nàng đến tám, chín phần…”

 

Trần Tiêu vừa nói, ánh mắt nhìn ta đã lộ ra vài phần độc ác.

 

“Bạch Lộ, ngươi và Lục Tuệ đã g.i.ế.c Kinh Hồng, mối thù này, ta sẽ từ từ tính sổ với hai ngươi.”

 

Ta nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn rồi nói: 

“Trần Tiêu, đồ tiểu nhân! 

Khi đó ngươi đã trúng yêu khí của đào hoa yêu, nếu không g.i.ế.c yêu lấy nội đan, ngươi sớm đã c.h.ế.t rồi!”

 

Trần Tiêu nghe xong lời ta, như thể nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, quay đầu nhìn ta, cười khẩy:

“Lo chuyện bao đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai lại muốn sống đến hôm nay chứ.”

 

Dứt lời, hắn rút từ trong tay áo ra một viên đan dược, bóp miệng Lục Tuệ, toan nhét vào. 

Ta nhìn viên đan ấy, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ bị buốt lạnh.

 

Thứ trong tay hắn là Hồn Hoàn Yêu, một khi lọt vào miệng Lục Tuệ, thân thể và tâm trí nàng sẽ bị yêu tà xâm chiếm. 

Mà Lục Tuệ lại không phải phàm nhân, nàng là người tu tiên, trong thân tích tụ linh lực. 

Nếu yêu tà kia hấp thu được linh lực ấy, sẽ thực lực đại tăng, làm loạn nhân gian.

 

“Bạch Lộ, các ngươi đã cướp đi tính mạng Kinh Hồng, vậy thì... trả lại một Lục Tuệ đi. 

Tuy nàng chẳng giống A Thành bao nhiêu, nhưng có yêu lực trợ giúp, vài hôm nữa rồi cũng sẽ giống thôi.”

 

“Khoan đã!”

Ta quát lên. 

 

Quả nhiên, Trần Tiêu như đã đoán trước, quay đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực, trong đáy mắt còn ẩn giấu nét chờ mong.

 

Ta biết mình đã không còn đường lui. 

Muốn hắn buông tha cho Lục Tuệ, chỉ còn một cách duy nhất.

 

Ta đành nhắm mắt lại, cất giọng:

“Ngươi buông tha cho Lục Tuệ... 

Thế thân của Nguyễn Ngâm Thành, ta sẽ trả lại cho ngươi.”

 

Một làn bạch quang lấp lánh lóe lên, thân thể ta hóa thành hình người, dung mạo như họa, toàn thân toát lên vẻ buồn thương vô hạn. 

Ngay cả đôi mắt, cũng phủ mờ như sương mù, xanh biếc sâu thẳm.

 

Trần Tiêu nhìn ta, vẻ mặt điên cuồng hạnh phúc.

 

20.

Trần Tiêu ra lệnh cho người mang Lục Tuệ đi giam giữ. Ta muốn phóng ra một tia linh thức để theo sát nàng, nhưng lại bất lực — vẫn là vì đạo cấm chế mà nàng đã hạ trước lúc bị châm kim.

 

Không được làm Trần Tiêu buồn.

Không được làm tổn thương Trần Tiêu.

 

Nha đầu ngốc, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ đến, ta cũng sẽ buồn, ta cũng sẽ đau sao?

 

Thế nhưng, ta vẫn chẳng thể buông bỏ Lục Tuệ được.

Ta biết, dù nàng chưa thể tỉnh lại, nhưng nhất định trong lòng nàng đã hối hận rồi. 

Nếu cuối cùng kiếp nạn tình duyên của nàng chỉ kết thúc bằng sự báo ứng đổ lên người ta… vậy cũng xem như là may mắn.

 

Không sao cả.

Chỉ cần Lục Tuệ bình an, ta… thế nào cũng được.

 

Trong lòng ta âm thầm cầu khấn, mong rằng Tề Tu Vũ sớm đến được thành Lâm An.

 

Trần Tiêu sai người đưa ta đi tẩy rửa, trang điểm. 

Tuy ta đã biến hóa thành dáng vẻ mù lòa của Nguyễn Ngâm Thành, nhưng thực ra đôi mắt vẫn còn thấy rõ. 

Đám cung nhân phụ trách trang điểm như thể đã được căn dặn từ trước, không nói một lời, chỉ lặng lẽ chải tóc vẽ mày cho ta.

 

Đến khi xong xuôi, ta ngẩng đầu nhìn vào gương đồng. 

Quả nhiên, ánh phản chiếu mờ mờ trong gương, hoàn toàn giống với bóng hình cũ ta đã thấy trong cung điện hoang phế đêm ấy. 

Chính là Nguyễn Ngâm Thành năm nào.