Mộng Hoa Vô Chủ

Chương 2



2.

Lâm An thành, hoàng cung nước Ngô.

 

Thiên hạ loạn lạc, nước Ngô từ cuối năm trước đã bị cuốn vào chiến sự nơi biên ải. 

Tính đến tháng Tư, lửa binh đao chỉ còn cách kinh đô Lâm An chưa đầy hai trăm dặm. 

Thế nhưng, chừng ấy vẫn chẳng thể lay chuyển nổi hứng thú thưởng hoa của đám quý tộc nước Ngô.

 

Trong cung, từ sớm đã dựng sẵn những tấm bình phong cao lớn, bày đủ rượu ngon tiệc ngọt. 

Tiếng đàn ti sáo trúc len lỏi xuyên qua tường son cổng ngọc, bên ngoài vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng.

 

Tại Đông Cung, không khí lại càng nhộn nhịp. 

Các phi tần, thị nữ của Thái tử cùng nhau điểm phấn tô son, thi nhau chọn lấy những bộ cung trang rực rỡ kiều diễm nhất. 

Đập vào mắt là muôn sắc hoa đào, hoa mận, son đỏ phấn hồng, tiếng cười khúc khích vang lên không dứt, rộn rã từ sớm tinh mơ cho tới tận chiều tà.

 

Gần đến cổng cung, Lục Tuệ liền buông nhẹ lớp sa mỏng che mặt. 

Còn ta, cũng rụt rè rúc mình trong làn tóc dài buông xõa sau lưng nàng.

 

“Quốc sư đã hồi cung!”

Vừa đến ngoài Đông Cung, liền có một vị quan văn bước nhanh ra nghênh tiếp.

 

Quốc sư nước Ngô đáp lễ rồi nghiêng người giới thiệu người đi cùng:

“Vị này là Lục cô nương của Thục Sơn.”

 

Sau đó ông lại quay sang Lục Tuệ, cất giọng giới thiệu:

“Vị này là Thái phó Thái tử – Khương đại nhân.”

 

Khương Thái phó khẽ gật đầu với Lục Tuệ, ánh mắt mang theo vài phần dè dặt, cất tiếng hỏi:

“Không rõ cô nương lần này là đi một mình sao?”

 

Lục Tuệ khẽ cười, đáp lời:

“Ta còn có A Tuyết đi cùng.”

 

Lời vừa dứt, con bạch điểu đang nằm trên vai Lục Tuệ liền nhẹ nhàng đáp xuống đất, hiện nguyên hình. 

Quanh thân nó lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ, đôi mắt xanh lướt qua Khương đại nhân với vẻ hờ hững khinh khỉnh. 

Chưa đợi đối phương kịp mở miệng, nó đã thu mình lại, hóa nhỏ như cũ, rồi vỗ cánh bay về đậu lại trên vai Lục Tuệ, tiếp tục cuộn mình nghỉ ngơi.

 

Khương đại nhân giật mình, không dám thất lễ với linh thú của Thục Sơn, vội vàng khom người xin lỗi:

“Lão hủ thất lễ, không nhận ra linh điểu đến từ tiên sơn.”

 

Con bạch điểu nằm trên vai Lục Tuệ khẽ phát ra một chuỗi âm thanh cục cục, như đang cười khẽ, có vẻ bị lời xin lỗi kia chọc cho buồn cười.

 

Lục Tuệ cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ nghiêng đầu, cất tiếng sau lớp sa che mặt:

“Khương đại nhân, vẫn là phiền ngài đưa chúng ta tới chỗ có thể nói chuyện đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khương Thái phó nghe vậy liền vội vàng dẫn Lục Tuệ bước vào trong Đông Cung, vừa đi vừa thấp giọng phân trần:

 

“Đó là lẽ đương nhiên, đương nhiên rồi… 

Chỉ là… Thái tử tính tình phóng túng, giờ phút này không biết lại đang làm chuyện gì đại nghịch bất đạo trong viện. 

Nếu có điều gì mạo phạm đến hai vị, mong cô nương nể mặt lão hủ, đừng chấp nhặt.”

 

Lục Tuệ nghe xong chỉ khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng đáp:

“Đại nhân cứ yên tâm, Lục Tuệ xuống núi là vì nước Ngô, Thái tử dù có ngang ngược thế nào, cũng chẳng liên can gì đến ta, đương nhiên sẽ không để bụng.”

 

“Cô nương đã nói vậy thì thật không còn gì tốt hơn.”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Vừa nói chuyện, đoàn người đã tới trước chính điện Đông Cung.

Chỉ thấy cửa điện rộng mở, các nội thị kẻ nâng sáo trúc đàn tỳ bà, người bưng món ngon rượu quý, đi qua đi lại tấp nập. 

Bốn phía cửa điện còn náo nhiệt hơn cả phố phường ngoài cung.

 

Lục Tuệ cùng mọi người đang còn ngẩn người ra nhìn, thì chợt một đoàn người nữa ồn ào kéo tới, vây quanh một chiếc kiệu lộng lẫy sặc sỡ, nhìn qua đã biết là khiêng từ hẻm trăng hoa ra. 

 

Đám người lớn tiếng hò hét xông thẳng vào trong điện, dẫn đầu là một gã đàn ông mặc áo đỏ, vừa chen lấn vừa hét lớn:

 

“Tránh ra, tránh ra! 

Kinh Hồng cô nương của Đích Thúy Lâu đến rồi! 

Đừng cản đường nàng múa cho Thái tử, mau tránh hết ra!”

 

Đám người kia kéo đến gấp gáp như giông bão. 

Lục Tuệ không kịp phòng bị, suýt nữa bị xô lăn vào dòng người đang hỗn loạn. 

Trong khoảnh khắc cấp bách, chỉ thấy sau lưng nàng ánh bạc lóe lên, một thanh trường kiếm lạnh lẽo xé gió bay ra, lập tức khiến bốn phía vang lên tiếng kinh hô.

 

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thanh kiếm bạc đã lơ lửng giữa không, ngang tầm mái ngói, ánh lên hào quang lạnh buốt. 

Lục Tuệ đứng trên kiếm như đi trên đất bằng, thân hình nhẹ nhàng mà vững chãi. 

Một màn ầm ĩ ấy khiến tất cả đều ngưng lại kinh sợ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về thiếu nữ đang lơ lửng giữa không trung.

 

Lục Tuệ mỉm cười nhìn xuống Khương đại nhân, thong thả nói:

“Thái tử nước Ngô quả nhiên bất phàm, chưa kịp bước chân vào chính điện Đông Cung đã khiến ta phải rút ra Cửu Trùng Kiếm rồi.”

 

Nói dứt câu, nàng nhẹ nhàng xoay người, thân ảnh lập tức lướt qua tường cung cao ngất, biến mất trong chớp mắt.

 

Trước điện, Khương đại nhân cùng đám người vẫn đứng ngẩn ra nhìn theo, chưa kịp phản ứng. 

Chỉ có Quốc sư là giật mình tỉnh lại, vội vã đuổi theo, miệng hô lớn:

 

“Ngăn, ngăn Lục cô nương lại! 

Đừng… đừng để nàng kinh động long nhan!”