Mộng Hoa Vô Chủ

Chương 22



Cái gì mà - chiến báo từ tiền tuyến, sắc lập vương hậu hay động phòng hoa chúc — chẳng qua đều chỉ là ảo cảnh do linh lực ta tạo nên. 

Bên cạnh hắn giờ đây chẳng còn lấy một ai, tất cả đều là ta biến hóa, chỉ để cho hắn được sống mấy ngày trong một giấc mộng đẹp mà cả đời chưa từng dám mơ.

 

Xưa kia, hắn giỏi nhất là dệt mộng để mê hoặc nữ nhân, chỉ để chiếm đoạt từng gương mặt hao hao giống với Nguyễn Ngâm Thành. 

Giờ thì thôi, trả cho hắn một giấc mộng, cũng xem như thay mặt báo thù giúp những nữ nhân từng bị hắn tổn thương, thay cả những người vô tội c.h.ế.t dưới tay đào yêu.

 

Qua đêm nay, giấc mộng đẹp cũng nên kết thúc rồi. 

Ta có thể thu tay lại, chỉ đợi xem kết cục cuối cùng của hắn.

 

Ánh bình minh dần dần lên cao, soi rọi toàn thành, chiếu rõ từng nơi đổ nát tan hoang.

 

Ngoài thành Lâm An, bụi cát cuồn cuộn cuốn lên, quân địch phá thành cuối cùng cũng kéo đến.

 

Ta cười thầm, nghĩ bụng: đến cả hoàng cung nước Ngô cũng đã bị cung nhân và nội thị bỏ trốn vơ vét sạch sành sanh, bọn binh mã kia xông thẳng vào rồi, chắc hẳn sẽ thất vọng lắm đây.

 

28.

Ta đậu xuống cành đào ngoài cửa sổ, cây đào này thực ra đã c.h.ế.t khô từ lâu, nhưng cũng chẳng sao, vì mùa hoa đã qua rồi.

 

Binh lính lục soát cả hoàng cung mà chẳng thu được gì, toàn thành từ trong ra ngoài, cuối cùng chỉ tìm thấy mỗi một người còn sống: Trần Tiêu.

 

Hắn bị trói lại, lôi ra trước mặt đại tướng quân địch. 

 

Trần Tiêu dường như hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc thì hét lên nói bọn họ là phản tặc, chiến cuộc đã yên, thiên hạ đã định, hỏi cớ sao lại tạo phản; 

Lúc lại lớn tiếng gọi tên Nguyễn Ngâm Thành, hỏi bọn họ đã làm gì A Thành, vì sao sau một đêm xuân tiêu, nàng lại chẳng còn bên cạnh.

 

Đại tướng quân phe địch lặng lẽ nhìn Trần Tiêu phát điên, dường như khó tin nổi, một vị quân vương mà lại rơi vào cảnh điên loạn thảm hại đến thế.

Mãi đến khi thuộc hạ liên tục hồi báo rằng cả thành Lâm An thật sự không còn một bóng người sống ngoài hắn, tướng quân kia mới phất tay ra lệnh: “Áp giải hắn lên xe tù.”

 

Trần Tiêu đầu tóc bù xù, y phục lôi thôi bẩn thỉu, tay chân đều bị xiềng xích khóa lại. 

Hắn đã không thốt ra nổi một câu trọn vẹn, chỉ như một kẻ điên, không ngừng lắc đầu, gào thét khản cả giọng.

 

Ta cười rồi thở dài.

 

Trần Tiêu à, phong thái cao ngạo, lạnh lùng năm xưa của ngươi giờ còn đâu? 

Một kẻ nhếch nhác điên loạn như ngươi lúc này, ai còn nhận ra đó từng là vị công tử áo lam, một mình nâng chén dưới tán đào rợp sắc, đón gió xuân mà uống rượu một mình.

 

Hắn cứ thế, trong cơn điên loạn, bị áp giải suốt dọc đường đến tận kinh thành nước địch. 

Vị vua của địch quốc từng nghe danh Trần Tiêu phong lưu tuyệt thế, vốn còn trông mong được thấy dung nhan và phong thái như thần như ngọc kia một lần.

 

Nào ngờ, kẻ bị đưa tới chỉ là một tên phát cuồng thảm hại, tiều tụy không khác gì một miếng giẻ rách. 

Vị vua kia cau mày nhìn hắn hai lần, rồi lạnh lùng ra lệnh:

“Lôi hắn xuống, nhốt vào thiên lao.”

 

Thiên lao ẩm thấp, rét mướt. 

Trần Tiêu bị giam chưa được nửa tháng đã tiều tụy đến mức không còn hình người. 

Hắn nằm co ro trên lớp rơm mục ẩm ướt, cả người nóng ran như lửa đốt, vậy mà miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên Nguyễn Ngâm Thành.

 

Ta thấy nực cười quá đỗi, liền truyền âm thẳng vào đầu hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Trần Tiêu, ngươi còn nhớ nhung Nguyễn Ngâm Thành làm gì? 

Chẳng lẽ ngươi không biết nàng đã đi đâu sao? 

Chính thúc phụ của ngươi đã siết cổ nàng đến chết, rồi cho người nửa đêm quẳng t.h.i t.h.ể ra bãi tha ma chôn kỹ nữ kỹ viện. 

Nơi hoang vu đầy xác thối ấy, nàng bị vứt đó, đến mảnh chiếu rách quấn thân cũng không có. 

Cuối cùng thì sao? 

Trở thành bữa tiệc cho lũ chó hoang, sói hoang."

 

Trần Tiêu nghe được giọng ta, như bị sét đánh, cả người run lên bần bật, co quắp lại trên đống cỏ ẩm mốc chẳng khác gì một con thú bị thương. 

Ta càng nhìn càng thấy thú vị, không nhịn được mà muốn nói thêm vài lời cho hả dạ.

 

“Ngươi run cái gì? 

Hôm đó, chẳng lẽ ngươi không biết thúc phụ ngươi sắp vào? 

Rõ ràng là chính ngươi hại c.h.ế.t Nguyễn Ngâm Thành, vậy mà về sau còn chẳng chịu buông tha những nữ nhân vô tội khác. 

Nếu khi ấy ngươi bớt tạo nghiệt, thì nay cũng chẳng đến nỗi rơi vào kết cục thảm hại thế này.”

 

“A Thành… A Thành từng nói, nàng sẽ luôn ở bên ta mà…”

 

Trong cơn hoảng loạn, Trần Tiêu buột miệng thốt ra câu ấy. 

Ta nghe mà thấy nực cười, lạnh lùng nói:

 

“Phải rồi, Nguyễn Ngâm Thành vẫn luôn ở đó, c.h.ế.t trong chính gian phòng đó. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Là ngươi bỏ chạy, mặc kệ sống c.h.ế.t của nàng, trèo tường trốn mất. 

Chuyện ngươi đã làm, trong lòng ngươi tự biết rõ. 

Vậy mà suốt bao năm còn giả vờ si tình, không thấy ghê tởm sao?”

 

Trần Tiêu nghe xong, lập tức ôm đầu, run rẩy càng nhiều.

 

“Không… không đúng… A Thành đã quay về… 

Sau này nàng về rồi, nàng là hoàng hậu của ta, nàng đã cùng ta động phòng hoa chúc.”

 

Ta nghe đến đây, cuối cùng cũng thu lại nụ cười. 

Mọi ghê tởm và căm hận từng bị ta chôn sâu trong đáy lòng, phút chốc trào dâng. 

Ta hiện thân trước mặt hắn, lạnh lùng cười khẩy, từng bước một tiến về phía hắn.

 

“Ngô vương quả thật là người hay quên. 

Vậy để ta nhắc lại một lần nữa cho rõ: Ta vốn là linh thú bạch lộ của Thục Sơn.

Vì ngươi lấy Lục Tuệ ra uy hiếp, ta mới buộc phải hóa thành hình dạng của Nguyễn Ngâm Thành, cùng ngươi diễn trò giả dối ấy. 

Chẳng phải ngươi muốn một kẻ thay thế, một sân khấu, một vở hí kịch để thỏa lòng chơi đùa hay sao? 

Giờ kết cục thế này… không rõ Ngô vương bệ hạ có vừa ý không?”

 

Trần Tiêu co quắp thân thể, phát ra âm thanh như quỷ khóc, hắn gào thét hỏi:

 

“Ngươi là ai?

Ngươi không phải A Thành. 

Rốt cuộc ngươi là ai?”

 

Tiếng gào bi thương ấy khiến lính canh ngục phải chạy đến xem xét, còn ta thì giữa tràng cười, từ từ ẩn đi bóng hình.

 

“Ta tên là Tuyết Ẩn, từ đầu đã chẳng phải A Thành gì cả.”