Mộng Hoa Vô Chủ

Chương 4



5.

Lục Tuệ có một vị sư tỷ, từ lâu đã thầm mến đại sư huynh của các nàng – Tề Tu Vũ. 

 

Đáng tiếc thay, trong mắt vị sư huynh kia, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất tiểu sư muội thanh mai trúc mã – Lục Tuệ.

 

Tề Tu Vũ vốn là người trầm tĩnh, nội tâm kín đáo; 

Còn Lục Tuệ lại đa cảm, hay nghĩ ngợi. 

Hai người rõ ràng để ý đến nhau, nhưng lại chẳng hiểu rõ nỗi lòng của nhau. 

 

Vài hôm trước, giữa họ lại xảy ra đôi chút xích mích, Lục Tuệ giận dỗi quay mặt làm ngơ, chẳng đoái hoài tới hắn. 

Nào ngờ, chính lúc ấy lại bị vị sư tỷ nọ nắm được cơ hội ra tay.

 

Nàng ta giả vờ muốn hòa giải, chủ động tìm đến Tề Tu Vũ khuyên nhủ, nhưng lại ngấm ngầm hạ xuân dược vào chén trà, muốn bức hắn rơi vào bẫy tình. 

May mắn thay, ngay lúc mây mù chưa kịp phủ kín, Lục Tuệ kịp thời xông vào, coi như giữ được trong sạch cho Tề Tu Vũ.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Chỉ là... ánh mắt nàng vẫn thấy được cảnh tình ý m.ô.n.g lung giữa sư huynh và sư tỷ, trong lòng tất nhiên không mấy dễ chịu. 

Mà Tề Tu Vũ vì trúng độc cũng tổn thương thân thể, vừa tỉnh lại chưa kịp nói một lời phân trần, đã bị sư phụ đưa đi bế quan tu luyện. 

Căn bản không cơ hội giải thích với nàng.

 

Lục Tuệ một mình ngồi thẫn thờ suốt cả đêm, chẳng biết trong đầu lại nghĩ ngợi lung tung những gì. 

Trời vừa hửng sáng, ai khuyên gì cũng chẳng lọt tai, nàng cúi đầu chạy thẳng xuống núi. 

Nửa đường lại chạm mặt đoàn người của quốc sư nước Ngô, thế là dứt khoát đi theo họ một mạch đến tận thành Lâm An.

 

“Thôi mặc kệ, ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ. 

Nhưng rốt cuộc ngươi có từng phóng linh thức ra dò xét kỹ lưỡng bên trong lẫn ngoài thành Lâm An chưa? 

Có phát hiện được yêu khí không? Có biết được nguồn gốc yêu tà từ đâu mà ra không? 

Giờ thì hay rồi, đ.â.m đầu vào tận hoàng cung nước Ngô. 

Nếu lần này không hàng phục nổi yêu, hoặc lỡ khiến nó nổi giận, thì cả Lâm An thành e là sẽ gặp đại họa!”

 

“Lúc vào thành ta có dò thử rồi, chẳng cảm nhận được yêu khí gì mạnh cả. 

Ta chỉ nghĩ... Lâm An là kinh thành của nước Ngô, có long khí của thiên tử che chở, chắc là... chắc là sẽ không xuất hiện loại yêu tà quá lợi hại đâu… 

A Tuyết, ngươi lại sắp mắng ta nữa rồi phải không…?”

 

Ta nghe nàng nói vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng, vỗ cánh thẳng lên đỉnh đầu nàng. 

Lục Tuệ bị đập đau, tức đến mức toan niệm chú khống chế ta, nhưng nàng đâu nhanh bằng ta, còn chưa kịp động thủ thì đã bị ta khóa chặt tại chỗ rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thong thả bước đến trước mặt, đôi mắt xanh thẫm như ngọc lưu ly nhìn xoáy vào nàng, giọng nói đã có chút lạnh lùng:

 

“Lục Tuệ, khi ngươi vừa đặt chân vào Đông cung, linh thức của ta đã cảm nhận được yêu khí. 

Yêu tà trong thành Lâm An này e rằng đã thành hình thể, tuyệt đối không thể coi thường. 

Nếu còn chậm trễ thêm một giây phút nào thì người phàm trong thành sẽ càng thêm nguy hiểm.

Ngươi xuống núi vì giận dỗi là chuyện riêng, nhưng đã mở miệng nhận lời quốc sư nước Ngô thì nên dứt bỏ tư tình, một lòng trừ yêu. 

Thục Sơn ta xưa nay vốn lấy việc diệt trừ tà ma, giữ gìn chính đạo làm gốc. 

Là đệ tử Thục Sơn, lẽ nào ngươi lại muốn để sư môn bị ô danh, trở thành trò cười ở nhân gian?”

 

Dứt lời, ta thu lại phép. 

 

Lục Tuệ nhận ra ta nổi giận, có chút chột dạ, rụt rè đưa tay muốn vuốt ve ta, nhưng ta liền nghiêng đầu né tránh. 

Nàng khẽ thở dài, chỉ đành vội vàng bước ra khỏi bồn nước.

 

Thấy nàng thần sắc còn chưa ổn định, ta lại chẳng yên tâm, đành dặn thêm một tiếng:

“Ngươi sắp kết Kim Đan rồi, nhất định phải giữ gìn linh lực cẩn thận. 

Lúc này mà để linh lực bị phân tán, chắc chắn sẽ bị tổn thương tâm mạch.”

 

“Biết rồi mà,” Lục Tuệ vừa nói vừa cười, 

“Nếu ta gặp nguy hiểm, chẳng phải A Tuyết sẽ bảo vệ ta sao? 

Đừng lo nữa, ta chỉ quanh quẩn gần Đông cung một chút thôi, A Tuyết giúp ta đi dò xét những nơi khác nhé.”

 

Dứt lời, nàng liền lao tới, xoa một cái lên lớp lông tơ trên đỉnh đầu ta, rồi tung tăng nhảy chân sáo ra khỏi cửa. 

Ta nhìn bóng nàng khuất dần, không khỏi khẽ lắc đầu.

 

Năm ấy ta độ kiếp, suýt nữa không vượt nổi đạo thiên lôi cuối cùng. 

Là Tề Tu Vũ dứt khoát bỏ đi tu vi, liều mạng cứu ta. 

Vì món ân tình ấy, ta cam nguyện nghe theo sự sai bảo của hắn. 

Cũng chính hắn mở lời, cầu ta ký khế ước với Lục Tuệ, trở thành linh thú của nàng, trước khi nàng kết Kim Đan, phải luôn kề cận bảo hộ.

 

Ta thở dài một tiếng, quay người sải cánh bay ra ngoài cửa sổ.

 

Chuyện đã nhận, ắt phải gánh đến cùng, không thể bỏ dở giữa chừng. 

Tuy ta không vừa lòng cái tính bướng bỉnh của Lục Tuệ, nhưng nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn.

 

Giúp nàng diệt trừ yêu tà ở Lâm An, và quan trọng hơn cả là giúp nàng vượt qua kiếp nạn tình duyên này.