Mộng Hồng Y

Chương 10: Ta sợ… hắn đau lòng



Ta mỉm cười khinh bỉ: “Vậy còn hai mạng người kia? Tiểu thư chẳng cần trả giá gì sao?”

 

Lục Bách Hoàn cau mày: “Người đàn bà đó vốn không được ta yêu thích, lại còn là con thứ, ta muốn có con thì còn thiếu gì cách?”

 

Đến nước này rồi,

 

Ta không muốn nói thêm lời nào, chỉ mong rời đi nhanh chóng.

 

Ai ngờ hắn nghiến răng: “Ngươi rốt cuộc đã mê hoặc đại ca ta bằng cách nào? Hôm đó hắn vì cứu ngươi mà suýt mất mạng.”

 

Ta điềm đạm nói: “Không liên quan đến ngươi.”

 

“Các ngươi đã lên giường rồi?” Lục Bách Hoàn cười lạnh, “Hắn biết chuyện giữa ta và ngươi không?”

 

Ta siết chặt nắm tay: “Ngươi cẩn thận lời nói. Giữa ta và ngươi không còn gì cả.”

 

Hắn tức giận đến bật cười: “Không còn gì? Vậy ba năm làm phu thê trên giường, ngươi định phủi sạch hết sao, Khai Vân?”

 

Những lời chua cay đó như xé toạc lớp che chắn cuối cùng trong lòng ta.

 

Ta không nhịn được nữa, tát cho hắn một cái thật mạnh.

 

Lục Bách Hoàn sờ má, trừng mắt: “Ngươi dám đánh ta? Không sợ ta phơi bày tất cả sao?”

 

Ta cười lạnh: “Tốt quá, ngươi cứ nói ra đi, ta cũng đang muốn biết Lục Đàm sẽ ra tay g.i.ế.c ai trước.”

 

Lục Bách Hoàn sững người, sắc mặt vặn vẹo: “Ngươi không sợ hắn vì vậy mà không yêu ngươi nữa à?”

 

Ta nắm chặt tay.

 

Sợ ư?

 

Tất nhiên là sợ.

 

Nhưng điều ta sợ không phải là hắn không yêu ta nữa—

 

Ta sợ… hắn đau lòng.

 

Chỉ là đến nước này, dù có sợ, ta cũng không thể lộ ra.

 

Ta lạnh lùng nói: “Lục Bách Hoàn, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Tình cảm ta dành cho Lục Đàm không sâu như ngươi tưởng đâu, hắn chỉ là công cụ để ta sống sót.”

 

“Nếu không phải ngươi và tiểu thư ép ta đến bước đường cùng, ta đâu phải vội vã đi cưới một người sắp chết.”

 

Lục Bách Hoàn nhướn mày: “Vậy tức là, tình cảm của ngươi dành cho hắn cũng giống việc ngươi từng làm vui lòng ta trên giường, đều là để cầu sống sót?”

 

Ta cố tỏ vẻ thản nhiên: “Đúng thế. Ta chẳng để tâm Lục Đàm có yêu ta hay không. Còn ngươi, nếu nói hết mọi chuyện cũ ra, chỉ càng khiến hắn — người huynh trưởng ấy — thêm ghê tởm ngươi. Ngươi định làm vậy sao?”

 

Lục Bách Hoàn nhún vai: “Ngươi nói có lý.”

 

Ta sững sờ.

 

Thấy nụ cười trên mặt hắn từ từ lan rộng, ta chợt cảm thấy bất an.

 

Lục Bách Hoàn nói: “Vậy thì ngươi cũng nên nghĩ cách xem, giải thích với hắn thế nào đi.”

 

Ta chấn động quay đầu lại.

 

Chỉ mấy bước sau lưng.

 

Lục Đàm đứng đó, cụp mi mắt, thần sắc băng giá.

 

18.

 

Hắn không nhìn ta, chỉ cúi mắt, lạnh nhạt nói: “Đây là lý do ngươi cho người dẫn ta tới đây sao?”

 

Lục Bách Hoàn chỉ tay về phía ta, lớn tiếng: “Đại ca, ta chỉ muốn để huynh nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta. Cô ta chính là loại đàn bà ích kỷ vô tình, năm xưa vì sống mà bỏ rơi ta, giờ cũng có thể bỏ rơi huynh như thế!”

 

Lục Đàm bình thản hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

 

“Huynh cũng hận cô ta lắm đúng không? Bị cô ta lừa dối lâu như vậy… chi bằng chúng ta cùng nhau đưa cô ta đến trước mặt mẫu thân, vạch trần bộ mặt thật ấy. Nô tỳ thông gian đáng bị xử trầm lồng. Nhưng vì ta từng có chút tình cảm với cô ta, cho làm nha đầu rửa chân cũng được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hắn cười nhìn vẻ mặt trắng bệch của ta, đắc ý không sao che giấu.

 

Trong tiếng cười méo mó đó,

 

Ta cúi đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

Chấp nhận rồi.

 

Lục Đàm đột nhiên gọi tên ta: “Tống Khai Vân.”

 

Từng chữ, từng âm, lạnh như suối đập vào ngọc.

 

Hắn lạnh mặt nói: “Còn đứng đó làm gì? Ngươi thật sự định rửa chân cho hắn sao?”

 

“À… à…”

 

Ta giật mình, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.

 

Lục Bách Hoàn khó hiểu: “Đại ca, huynh đang làm gì vậy?”

 

“Thê tử ngươi,” Lục Đàm lạnh nhạt nói, “không biết phải đối xử thế nào với chị dâu tương lai. Ta để nàng ch ế t rồi.”

 

Tiểu thư… ch ế t rồi?

 

Ta chấn động.

 

Không xa, một tiếng hét thất thanh vang lên: “A! Phu nhân… phu nhân t r e o cổ rồi!”

 

Tiếp đó là cảnh tượng hỗn loạn.

 

Ta muốn đi xem, nhưng cổ tay đã bị Lục Đàm giữ chặt lại.

 

Lục Bách Hoàn như bị đóng đinh tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu: “Là huynh làm sao? Huynh… huynh làm thế nào?”

 

“Ngươi quên rồi sao,”

 

Lục Đàm chậm rãi nói, “trước khi lâm chung, phụ thân dặn ta kế thừa tước vị. Chỉ cần ta chưa c h ế t, đội tử sĩ do người nuôi dạy sẽ mãi phục tùng mệnh lệnh ta.”

 

Khi lão hầu gia qua đời, Lục Đàm vẫn chưa phát bệnh.

 

Ngai vị hầu tước này vốn do hắn nhường lại cho Lục Bách Hoàn vì sức khỏe không đảm bảo.

 

Giọng Lục Đàm bỗng trở nên trầm hẳn: “Tẩu tẩu như mẹ, đạo lý ấy, ngươi cũng không hiểu nữa sao?”

 

Sắc mặt Lục Bách Hoàn lúc trắng lúc đỏ.

 

Một lúc sau, hắn nghiến răng: “Tẩu tẩu cái gì? Âm thân thì đâu được tính là thành hôn thật, con dâu trưởng của phủ Hầu sao có thể là một nô tỳ thấp kém, một tàn hoa bại liễu đã mất sạch trong trắng!”

 

Lục Đàm lặng lẽ nghe hắn nói hết, khẽ gật đầu: “Rất tốt.”

 

Hắn vỗ tay.

 

Không biết từ đâu, mấy bóng đen ào ra, trong chớp mắt đã khống chế được Lục Bách Hoàn, ấn hắn xuống đất.

 

Lục Bách Hoàn hoảng loạn: “Ca! Huynh định làm gì?!”

 

Lục Đàm nhìn ta, hơi nghiêng đầu: “Đánh.”

 

Do dự một chút,

 

Ta bước đến trước mặt hắn, run rẩy vung tay, tát hắn mấy cái thật mạnh.

 

Lục Đàm nói: “Nàng không phải nô tỳ. Nàng tên Tống Khai Vân, là tẩu tẩu của ngươi. Nhớ rõ chưa?”

 

Lục Bách Hoàn cười gằn: “Bắt ta nhận loại đàn bà như vậy làm tẩu tẩu? Trừ khi ta ch ế t!”

 

Lời vừa dứt, lưỡi d.a.o lạnh lẽo liền kề sát cổ hắn.

 

Lục Bách Hoàn mắt đỏ hoe: “Ca… ta là đệ ruột của huynh mà…”

 

Lục Đàm thản nhiên nói: “Ta đâu chỉ có mình ngươi là đệ ruột.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com