Mộng Hồng Y

Chương 12: Ngươi đoán đúng rồi



Ta sờ tay Lục Đàm.

 

Rất lạnh, không giống nhiệt độ của người sống.

 

Lời quận chúa vẫn vang vọng bên tai.

 

Rất nhiều nghi vấn ùa đến.

 

Mọi người đều nói Lục Đàm mắc bệnh tim, thân thể yếu đuối là vì thế.

 

Mỗi khi phát bệnh, là sẽ cận kề cái chết.

 

Nhưng sơn y chưa từng nói rõ về bệnh tim.

 

Cũng chưa ai từng thực sự thấy hắn phát bệnh.

 

Trong mớ hỗn loạn ấy, ta đi tìm sơn y.

 

Nghe ta hỏi, ông đáp:

“Ngươi đoán đúng rồi. Hắn vốn không mắc bệnh tim. Mà là bị hại.”

 

Ta hoảng hốt:

“Ai làm?”

 

Sơn y cười nhạt:

“Ta.”

 

21.

 

Sơn y kể ta nghe một chuyện xưa không ai hay biết.

 

Tộc Di quy thuận triều ta đã nhiều năm, phong tục hòa nhập, dân chúng hai bên gần như là một nhà, nhân dân an cư lạc nghiệp.

 

Nếu không phải vì dã tâm của thủ lĩnh Di tộc và Tể tướng, sao có thể gây loạn, khiến bách tính lầm than?

 

Năm đó Tể tướng bán đứng cơ mật quân sự, lão Hầu gia mới bị quân phản loạn vây khốn trong núi rừng, suýt bỏ mạng.

 

Người cứu ông ta — chính là Sơn y.

 

Sơn y không chỉ tinh thông y thuật, mà còn am hiểu bí thuật Tây Nam.

 

Để dẹp yên chiến loạn, ngăn không cho dân lành vô tội ch ế t oan, ông đã dùng một loại bí pháp Tây Nam, khuyên lão Hầu gia hiến tế một người thân cận nhất, đổi lấy vận số chiến thắng.

 

Phụ mẫu của lão Hầu gia đều mất sớm, người thân ruột thịt duy nhất — chính là đứa con trai còn chưa chào đời trong bụng vợ ông.

 

Sơn y nói:

“Lục Đàm vốn là mệnh quý cao vô lượng. Nhưng sau khi bị lấy vận mệnh đổi chiến cuộc, số mệnh đã chấm dứt. Sinh ra ... chỉ là một xác ch ế t.”

 

Quả nhiên đúng như lời ông:

Sau đó, khí vận hội tụ, lão Hầu gia thắng trận liên tiếp, giang sơn ổn định.

 

Nhưng khi nhìn thấy đứa bé đỏ hỏn vô lực trên tay,

 

Ông ta hối hận.

 

Và cầu xin Sơn y cứu lấy đứa bé.

 

Vì áy náy, Sơn y dùng toàn bộ công lực, tiếp tục dùng bí thuật ép cho Lục Đàm thêm ba mươi năm tuổi thọ.

 

“Cái gọi là bệnh tim, chỉ là cái cớ che mắt thế gian.”

 

“Thân thể này vốn nửa âm nửa dương, cực kỳ bất ổn. Bao nhiêu năm nay ta ở bên cạnh hắn, dùng hết tất cả bản lĩnh giữ hắn như người bình thường.”

 

“Nếu không phải năm mười tám tuổi, hắn bị đẩy xuống hồ, khí âm xâm nhập, khí huyết hỗn loạn…”

 

“Thì dù chỉ sống đến ba mươi tuổi, hắn cũng có thể sống phóng khoáng, thậm chí có con nối dõi.”

 

Sơn y khẽ thở dài:

“Tiếc thay.”

 

22.

 

Trước khi bị giam vào ngục, Tể tướng chó cùng rứt giậu, khai ra hàng loạt quan viên tham ô cấu kết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trong số đó có cả những việc làm phi pháp mà Lục Bách Hoàn âm thầm điều hành — theo luật, đáng xử trảm.

 

Nhưng hoàng thượng niệm tình công lao của lão Hầu gia, hạ chỉ đày Lục Bách Hoàn đến Ninh Cổ Tháp, vĩnh viễn không được trở về kinh.

 

Khi thánh chỉ được ban xuống, Lục Bách Hoàn như phát cuồng, xông tới tìm Lục Đàm:

 

“Chúng ta cùng cha cùng mẹ, sao ngươi nỡ lòng như vậy?

Ta đi rồi, phủ Hầu phải làm sao? Mẫu thân phải làm sao? Ai kế thừa tước vị?!”

 

Lục Đàm lạnh nhạt:

“Ngươi làm mất hết mặt mũi tổ phụ, còn dám nhắc đến người sao?

Phụ mẫu ta tình thâm nghĩa trọng, có bốn người con, ta còn hai đệ đệ khác, bọn họ ai cũng giống người hơn ngươi.”

 

Lục Bách Hoàn trợn mắt nhìn hắn, đột nhiên phá lên cười như điên:

 

“Ngươi là đang báo thù ta phải không?”

 

Lục Đàm không chớp mắt:

“Báo thù chuyện gì?”

 

“Là ta… năm đó là ta mượn cớ thưởng cá, đẩy ngươi xuống hồ, mới khiến ngươi phát bệnh, tiền đồ tan tành!”

 

Nghe tới đây,

 

Ta không kìm được xông ra khỏi bình phong, bóp cổ hắn, gào khản cả giọng:

 

“Ngươi điên rồi à?! Vì sao lại đẩy huynh ấy?!”

 

Lục Bách Hoàn hất ta ra, đôi mắt đỏ ngầu:

 

“Chúng ta chỉ cách nhau vài tuổi, nhưng ngươi chiếm hết hào quang của trưởng tử!

Cha mẹ thiên vị ngươi, ngươi chỉ viết mấy bài văn thôi cũng được tung hô khắp nơi,

còn ta phải khổ luyện dưới nắng thiêu, hít gió nuốt sương!”

 

“Ngay cả khi sinh ra là một x á c ch ế t, ngươi cũng được cứu sống, tại sao số ngươi lại tốt đến thế?!”

 

Hắn vừa cười vừa rơi nước mắt:

“Đúng là quả báo, ta hủy cả đời ngươi — còn ngươi, cũng hủy cả đời ta!”

 

Ta chỉ cảm thấy tim như bị xé rách, nước mắt giàn giụa.

 

Lục Đàm dịu dàng dỗ dành ta thật lâu.

 

Chờ ta bình tĩnh lại, hắn mới quay sang nhìn Lục Bách Hoàn, nghiêm giọng:

 

“Ngươi nghĩ ngươi chỉ hủy cuộc đời ta thôi sao?”

 

Lục Bách Hoàn run rẩy.

 

Ánh mắt hắn rơi lên khuôn mặt ta, đầy hỗn loạn.

 

Cuối cùng, hắn nhắm mắt, không nói gì thêm.

 

23.

 

Ta từng rất yêu mùa xuân dịu dàng.

 

Nhưng giờ đây lại mong nó vĩnh viễn đừng đến.

 

Vì sinh thần của Lục Đàm là mùa xuân.

 

Càng gần đến ba mươi tuổi, dương khí trên người hắn càng yếu.

 

Hơi thở mong manh, dù có ngâm thuốc bao nhiêu lần, cơ thể hắn vẫn lạnh.

 

Không biết bao lần ta nửa đêm giật mình tỉnh dậy, phát hiện người bên cạnh không còn hơi thở, tựa một cái x  á c.

 

Ta ghé sát tai vào n.g.ự.c hắn, chỉ khi nghe được tiếng tim yếu ớt vang lên, mới dám thở phào.

 

Sơn y nói, Lục Đàm vốn là người c h ế t.

 

Giờ chỉ là quay về nơi bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com