Mộng Hồng Y

Chương 4:



8.

 

Ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn.

 

Sơn y từng nói, Lục Đàm là người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa.

 

Ta hỏi ông, lời đó nghĩa là gì.

 

Sơn y vuốt râu, kể cho ta một chuyện cũ.

 

Năm mười ba tuổi, Lục Đàm tham gia hương thí, mười lăm tuổi đỗ thám hoa, danh động kinh thành.

 

Đường đời vốn định sẵn cho hắn là con đường hiển hách, vinh quang làm quan.

 

Thật tiếc, ngay đêm trước khi nhậm chức, hắn cùng Lục Bách Hoàn ngắm cá, không may rơi xuống hồ, bệnh tim phát tác, mê man nhiều ngày không tỉnh.

 

Lão phu nhân tức giận, sai người đánh tàn phế hết nha hoàn, sai vặt bên cạnh Lục Đàm, rồi bán đi.

 

“Từ đó về sau, đại gia không để bất kỳ ai hầu hạ nữa.”

 

Ta hiểu ẩn ý sau lời của sơn y.

 

Lục Đàm không phải loại chủ tử coi nô tỳ như cỏ rác.

 

Hắn lớn lên trong sách thánh hiền, hiểu lý lẽ, phân biệt phải trái, khác hẳn Lục Bách Hoàn.

 

Sơn y chịu ở bên hắn suốt ngần ấy năm mà không một lời oán than, chứng tỏ hắn vốn là người tốt.

 

Vậy mà Lục Đàm biết ta sắp thành thân với hắn, vẫn giận dữ với ta.

 

Trong lòng mơ hồ sinh ra vài suy nghĩ nực cười.

 

Thấy ta cứ nhìn hắn mãi.

 

Nét cười trên mặt Lục Đàm biến mất thoáng chốc: “Cô cứ nhìn ta làm gì?”

 

Ta lặng lẽ mang bát thuốc trở lại, nghiêm túc nói: “Đại gia, ta thực sự không làm gì được người, nhưng đã sớm muộn phải kết hôn với người, vậy thì…”

 

Ta cúi đầu, khuấy nhẹ nước thuốc: “Chi bằng… bây giờ ta thử thực hiện quyền của một người vợ.”

 

Lục Đàm sửng sốt, đánh giá ta như không tin nổi ta lại dám nói ra những lời cuồng ngạo như vậy.

 

“Hoặc người uống thuốc ngay bây giờ, hoặc là…”

 

Hắn dường như tức đến bật cười: “Cô muốn làm gì?”

 

Ta mím chặt môi.

 

Sơn y nói, đã nửa năm Lục Đàm không chịu uống thuốc, mới khiến bệnh tình nguy kịch đến thế.

 

Nếu còn tiếp tục, e là hắn thật sự không sống nổi bao lâu nữa.

 

Chần chừ vài giây.

 

Ta nhanh tay giữ lấy cằm Lục Đàm.

 

Cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên má hắn.

 

Hắn lạnh ngắt, khi hơi thở quấn lấy nhau trong chớp mắt, thân thể ta run lên một trận.

 

Lục Đàm khẽ ngửa ra sau, yết hầu nổi bật đến nỗi tưởng như muốn phá vỡ làn da trắng muốt trên cổ.

 

Chỉ vài nhịp thở ngắn ngủi, khi ta ngẩng đầu, gương mặt hắn đỏ ửng như làn sương mù lúc bình minh.

 

Hàng mi cong như cánh bướm run rẩy giận dữ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Bách Hoàn từng trêu chọc ni cô trong chùa.

 

Khuôn mặt e lệ mang đầy uất hận của ni cô đó, giờ lại quỷ dị mà trùng khớp với Lục Đàm.

 

Ta bất chợt sinh ra vài phần tội lỗi.

 

Nhưng ta đã hứa với lão phu nhân, nhất định phải chăm sóc tốt cho hắn.

 

Ta đè nén nhịp tim đang loạn nhịp, gắng gượng giữ bình tĩnh: “Nếu không chịu uống thuốc… ta sẽ… sẽ lại vô lễ với người thêm lần nữa.”

 

Lục Đàm giận dữ nhìn ta.

 

Một lúc sau, hắn cầm lấy bát thuốc trong tay ta, uống cạn không sót một giọt.

 

 

9.

 

Sơn y thấy Lục Đàm bắt đầu chịu uống thuốc, vô cùng vui mừng.

 

Ta cúi người, lau đi vết thuốc còn đọng ở khóe miệng hắn.

 

Khoảng cách đột ngột rút ngắn, trong khóe mắt ta thấy bàn tay trắng bệch và gầy gò kia siết chặt lấy mép chăn.

 

Ta dịu giọng khuyên nhủ: “Mấy ngày gần đây thân thể đại gia rõ ràng đã tốt hơn nhiều, sờ vào cũng không còn lạnh như trước, tất cả đều nhờ công thuốc.”

 

Lục Đàm lạnh lùng đáp: “Thuốc men là thứ vô dụng nhất.”

 

Ta nhẫn nại dỗ dành: “Sơn y đại thúc nấu thuốc cũng rất cực khổ, nếu mỗi lần người đều không chịu uống, chắc ông ấy sẽ rất buồn.”

 

Vừa nói, ta vừa đưa hai tay ra trước mặt hắn: “Người xem này, sắc thuốc phải thường xuyên kiểm tra nhiệt độ, mới đảm bảo dược tính. Ta mới nấu vài ngày, tay đã thành ra thế này, còn ông ấy vì người mà nấu thuốc quanh năm suốt tháng…”

 

Đôi tay vốn mảnh mai trắng trẻo, giờ đã chi chít những vết phỏng rộp đáng sợ.

 

Ánh mắt Lục Đàm dừng lại nơi ấy.

 

Hắn mím môi, không kiên nhẫn uống sạch phần thuốc còn lại trong đáy bát.

 

Từ đó về sau, mỗi lần uống thuốc, hắn không cần ta khuyên thêm lời nào nữa.

 

Nửa tháng sau, sơn y bẩm báo với lão phu nhân về tình hình sức khỏe của Lục Đàm.

 

Hắn đã hồi phục khá nhiều, ít nhất không còn lơ lửng giữa ranh giới sinh tử.

 

Lão phu nhân cẩn trọng hỏi: “Sao lại đột ngột chuyển biến tốt như vậy, có phải là hồi quang phản chiếu không?”

 

Sơn y mỉm cười chỉ về phía ta: “Lão tổ đừng lo nghĩ quá, đại gia đúng là đã khá lên thật. Nhưng phải cảm ơn cô nương này, trước kia ta từng nói với lão tổ rồi, mệnh cách của cô ấy cứng, hợp với đại gia, tương sinh tương khắc bù trừ rất tốt.”

 

Trong đại sảnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.

 

Lão phu nhân ánh mắt hiền hòa hơn, gọi ta ngồi cạnh bà.

 

Bà hỏi Lục Đàm: “Khai Vân hầu hạ con thế nào?”

 

Lục Đàm im lặng một giây: “Nàng chăm sóc con rất tốt.”

 

Lão phu nhân hài lòng gật đầu, ánh nhìn với ta lại càng thêm yêu mến.

 

Tiểu thư che miệng cười: “Đại gia không biết đấy thôi, khi còn ở viện của thiếp, Khai Vân hầu hạ Hầu gia cũng rất giỏi đấy.”

 

Không khí đột nhiên trở nên yên ắng.

 

Ta cố giữ bình tĩnh, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy.

 

Lục Đàm lạnh nhạt nhìn nàng.

 

Hắn nhẹ giọng mà đầy trọng lượng: “Đây là cách ngươi đối xử với tẩu tẩu tương lai của mình sao?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com