Mong Trả Duyên Cho Người

Chương 14



15

Phí Dạ Huyền vẫy tay, từng nhóm thị vệ lần lượt khiêng sính lễ vào, gần như lấp đầy toàn bộ tiền sảnh.

So với những lễ vật mà Phí Dạ Huyền mang tới, sính lễ của Thẩm Lễ chẳng khác gì trò đùa, thô sơ đến mức không đáng nhìn.

Phụ thân kinh ngạc đến mức mắt mở to, không thể tin nổi nhìn Phí Dạ Huyền, lại nhìn sang ta, như thể vừa hiểu ra điều gì đó.

“Thái tôn điện hạ, Lệnh Nghi nàng… nàng…”

Phí Dạ Huyền khẽ nhếch môi cười, ánh mắt sâu thẳm  chăm chú nhìn vào mắt ta, giọng nói dịu dàng:
“Lệnh Nghi, nàng có đồng ý không?”

Đồng ý không? Tất nhiên là ta đồng ý!

Chu gia chúng ta chỉ là thương nhân giàu có ở Ninh Thành, mà trong xã hội này, thương nhân có địa vị thấp nhất. Nếu trở thành chính thê của Phí Dạ Huyền, tương lai ta sẽ là hoàng hậu.

Ta cảm thấy bản thân trong sách thật là ghê tởm, nếu có cơ hội làm hoàng hậu, ai lại muốn làm vợ Thẩm Lễ? Hừ!

Nhưng còn Giang Huyền biểu ca thì sao? Hiện tại ta vẫn chưa chắc chắn được liệu Giang Huyền và Phí Dạ Huyền có phải cùng một người không.

Vì vậy, ta e thẹn cầm chiếc khăn trong tay, xoắn nhẹ, rồi nói:
“À… nhưng ta vẫn thích Giang Huyền biểu ca hơn.”

Khi nói, ta lén dùng khóe mắt quan sát sắc mặt của Phí Dạ Huyền.

Hắn cong môi, cười như không cười nhìn ta:
“Hóa ra là vậy. Nhưng dù Lệnh Nghi lựa chọn thế nào, bản vương đều sẽ đợi nàng.”

Phụ thân giật giật mí mắt, trừng mắt nhìn ta một cái thật mạnh.

Ta đoán, chắc là ông đang mắng ta không biết điều.

Nhưng Thẩm Lễ bên cạnh lại cuống quýt.

Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bước tới đối diện Phí Dạ Huyền, cố gắng lấy dũng khí, ngẩng cao đầu nói:
“Thái tôn điện hạ, vì sao ngài hết lần này đến lần khác cướp đi thê tử của ta!”

Phí Dạ Huyền khẽ nhấc mắt, nụ cười của hắn lạnh nhạt nhưng sắc bén:
“Thẩm công tử, ai là thê tử của ngươi?”

“Lệnh Nghi! Chu Lệnh Nghi! Nếu ngài không xuất hiện, nàng vốn dĩ sẽ là thê tử của ta!”

Phí Dạ Huyền hờ hững xoay chiếc nhẫn trên tay, khẽ “hừ” một tiếng:
“Ngươi là thứ gì mà dám nói chuyện với bản vương như vậy? Người đâu, lôi ra ngoài.”

Thị vệ bên cạnh Phí Dạ Huyền lập tức áp giải Thẩm Lễ, lại lần nữa kéo hắn đi như kéo một con chó.

Thẩm Lễ vẫn không cam tâm, miệng liên tục gọi tên ta:
“Lệnh Nghi! Nàng cũng trọng sinh, đúng không? Nàng nhớ rõ ta mà!”

Trong lòng Thẩm Lễ, mọi chuyện không đúng chút nào.

Kiếp trước, mặc dù giữa hắn và ta có một số mâu thuẫn nhỏ, và hắn đã làm tổn thương ta, nhưng về sau chẳng phải chúng ta đã hòa hợp lại sao?

Vậy tại sao kiếp này ta lại không chịu nhận hắn nữa?

Dù nghĩ thế nào, Thẩm Lễ cũng không thể hiểu nổi.

Hắn chỉ có thể không ngừng gọi tên ta, nhưng Phí Dạ Huyền không cho hắn cơ hội.

Rất nhanh, tiếng gậy đánh lên cơ thể hòa với tiếng kêu la thảm thiết của Thẩm Lễ vọng vào.

Ta hả hê, không nhịn được mà cười trộm.

Phí Dạ Huyền đứng bên, ánh mắt nhìn ta càng thêm dịu dàng.

16

Phí Dạ Huyền bảo ta hãy suy nghĩ nghiêm túc xem có muốn làm chính thê của hắn không.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com