Vào một ngày lành tháng tốt, ta đã rước “Giang Huyền biểu ca” về làm phu quân của mình.
Phụ thân ngồi ở ghế trên, khi bà mối hô “Nhị bái cao đường,” gương mặt ông rõ ràng cứng đờ.
Nhìn thấy Phí Dạ Huyền sắp quỳ xuống dập đầu, phụ thân vội vàng run rẩy đứng dậy định ngăn lại, nhưng không kịp. Phí Dạ Huyền đã ngay ngắn quỳ xuống, cùng ta hoàn tất nghi thức bái đường.
Phụ thân trợn trắng mắt, suýt nữa thì ngất xỉu.
Bắt thái tôn điện hạ đương triều quỳ xuống trước mình, ông nào dám chứ!
Nhưng do ta nhất quyết thực hiện lời hứa, muốn “Giang Huyền” làm hiền tế nhà họ Chu.
Phụ thân cực lực phản đối, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại ta và Phí Dạ Huyền.
Thế là một hôn lễ diễn ra, trong đó người đau khổ nhất chính là phụ thân ta.
Những gia đình danh giá ở Ninh Thành đều đến dự.
Khách khứa rạng rỡ mặt mày chúc rượu phụ thân, nhưng ông vẫn ngơ ngẩn như không tin nổi vào thực tại.
“Chúc mừng, chúc mừng Chu huynh, hiền tế nhà ngài thật sự là một nhân tài hiếm có!”
“Hahaha, chúc mừng Chu tiểu thư đã chọn được một tấm lang quân như ý!”
Trong những lời chúc mừng không ngớt, gương mặt căng cứng của phụ thân dần giãn ra, ông kể hết về việc Chu gia sắp chuyển đến kinh thành.
Phí Dạ Huyền đã sắp xếp cho phụ thân một chức quan nhỏ ở kinh thành, vừa nhàn nhã vừa đơn giản. Như vậy, phụ tự ta không cần phải chia xa.
Chu gia bao đời nay làm thương nhân, đột nhiên phụ thân lại có chức quan, dù chỉ là quan nhỏ, nhưng đối với một thương nhân, đây là cơ hội trời ban.
Mọi người không ngừng trầm trồ.
21
Đêm tân hôn.
Sau khi uống rượu giao bôi, những người chọc ghẹo cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai phu thê ta trong phòng.
Ta giả vờ e thẹn ngồi lên đùi Phí Dạ Huyền, không yên phận mà cọ qua cọ lại, ngón tay nhấc cằm hắn lên.
Ta cười đắc ý:
“Biểu ca, giờ huynh chính là người của ta rồi.”